Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 397

"Não Thần Chi Quan! ? Năng lực không tồi!"
Đột nhiên, Sát Mạch Hàn quỷ dị xuất hiện ở trước người Diệp Mặc, đôi tròng mắt kia giống như vực sâu cất giấu khủng bố.
Diệp Mặc hét thảm một tiếng, cả người rung động kịch liệt.
Bàn tay lớn của Sát Mạch Hàn rơi xuống, trực tiếp chụp y tiến đến chỗ sâu nước hồ.
Ầm ầm!
Cơ hồ vào cùng thời khắc đó, thân thể của Sát Mạch Hàn bỗng nhiên trì trệ, Hỏa Chủng trong cơ thể của y bỗng nhiên bạo động lên, từ nơi sâu xa, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào y, chiếu rõ chân thực, nắm giữ hết thảy.
"Tâm nhãn! ? Tư chất thật là hi hữu!" Sát Mạch Hàn xoay đầu lại, nhìn về phía Minh Hạo Nhiên, bốn mắt tương giao, Minh Hạo Nhiên hét thảm một tiếng, hai mắt chảy máu.
Sát Mạch Hàn đưa tay điểm nhẹ, bụng dưới của Minh Hạo Nhiên trực tiếp bị xuyên thủng, cả người nện vào trong vách núi.
Cơ hồ trong giây lát, Sát Mạch Hàn như sét đánh chớp giật, ngang nhiên xuất thủ, thực lực khủng bố cơ hồ là nghiền ép đám người.
"Mau chạy trốn, đi tìm Lão Vương!"
Gã béo động thân, ngăn cản đường đi của Sát Mạch Hàn.
Trái tim của Vương Khung mặc dù bị xuyên thủng, nhưng hắn thân mang Nguyên Sinh Khí, nhất thời hẳn là không chết được.
Lời nói rơi xuống, tất cả mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ, bọn hắn giống như dã thú vào lúc tai nạn tiến đến, chạy tứ tán.
"La Tam, ngươi hẳn phải biết rằng, trừ phi ngươi triệt để dung hợp với năng lực, nếu không sẽ không ngăn được ta." Sát Mạch Hàn thản nhiên nói.
"Ngươi có thể thử xem!" Gã béo cắn răng, xé rách áo, huyết khí toàn thân của gã giống như dung nham bắt đầu sôi trào, đồ đằng thần bí dần dần hiển hiện.
"Tốt thôi, ta cũng muốn nhìn xem, vật liệu được gọi là thí nghiệm hoàn mỹ nhất đến cùng đã trưởng thành đến mức nào." Sát Mạch Hàn sinh ra hứng thú, ánh mắt y liếc xéo, nhìn Diệp Thiên tàn phế lạnh lùng nói: "Nhanh chóng khôi phục, hoàn thành Sơ Vương Tế!"
"Ta muốn giết Vương Khung trước!" Quanh người Diệp Thiên bị ngọn lửa màu tím đen quấn quanh, thân thể của gã bắt đầu khôi phục.
Sát Mạch Hàn nghe thế, hừ lạnh một tiếng.
"Không nên quên thân phận của chính mình, ngươi chẳng qua chỉ là một con côn trùng chia ra từ bên trong giáo mà thôi, Sơ Vương Tế mới là trọng yếu nhất."
Thân thể của Diệp Thiên run rẩy, ẩn náu hung quang trong mắt.
Sơ Vương Tế, Quang Minh Điện đã chờ ròng rã ba ngàn năm, tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
...
Lúc này, ở chỗ sâu Thiên Vương Sơn.
Vương Khung nằm ở phía trên một mảnh đầm lầy, lồng ngực của hắn trống rỗng, Nguyên Sinh Khí tự chủ vận chuyển, chậm rãi chữa trị trái tim của hắn.
"Đã bao nhiêu năm rồi, ta lại ngửi được khí tức cấm kỵ...hắn lại trở về..."
Thanh âm cổ lão truyền đến từ sâu trong lòng đất, đầm lầy phảng như một bàn tay khổng lồ, nhấn chìm Vương Khung.
Bóng tối vô tận giống như màn đêm vĩnh hằng.
Nước lạnh lẽo rơi ở trên mặt, Vương Khung chậm rãi mở hai mắt ra, động đen chỗ ngực cơ hồ đã khép lại, trái tim đập một cách yếu ớt.
Khả năng tái tạo của Nguyên Sinh Khí có thể xưng là nghịch thiên, chữa trị thương thế gần như sẽ chết này.
Lần này có thể nói là hiểm lại càng hiểm, nếu như lực lượng của Sát Mạch Hàn chếch đi nửa tấc, triệt để xuyên thủng trái tim của Vương Khung, cho dù có Nguyên Sinh Khí cũng không có cách nào tái sinh.
Dù vậy, Vương Khung vẫn như cũ lọt vào trọng thương, qua nửa ngày thời gian, ý thức mới khôi phục.
"Thằng khốn, năng lực thật âm hiểm."
Vương Khung cắn răng, bắt đầu vận chuyển Hỏa Chủng màu đen, Nguyên Sinh Khí triệt để kích hoạt, sinh cơ bàng bạc quán thông toàn thân, một thân huyết khí tràn vào lồng ngực.
Một lát sau, lực lượng của Vương Khung rốt cuộc khôi phục hơn phân nửa.
Hắn lấy ra linh tuyền từ bên trong Hỏa Giới, Hoàng Thiên Ngọc Đạo, còn có không ít dược tề, đều là La Thanh Nguyên kín đáo đưa cho hắn trước khi đi, rất nhiều trong đó đều là bí dược của viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình, độ trân quý không thua kém Lục Thần Khu Văn Thủy của hắn, hiện nay toàn bộ đều có đất dụng võ.
Vương Khung uống từng ngụm lớn linh tuyền khôi phục tinh lực, ăn một nhúm Hoàng Thiên Ngọc Đạo khôi phục thể lực, các loại dược tề trân quý rót vào trong miệng, khôi phục thương thế.
Ở dưới sự luyện hóa của chân nguyên bàng bạc, thương thế của hắn cấp tốc khép lại, lực lượng cũng khôi phục một lần nữa.
"Thằng khốn Quang Minh Điện, ngươi chờ đó cho lão tử." Vương Khung lau miệng, sát cơ đại động.
Cho đến trước mắt, Sơ Vương Tế đã triệt để mất khống chế.
Coi như là đồ đần cũng nhìn ra được, Sơ Vương Tế lần này bất đồng so với dĩ vãng, không chỉ để cho đồng môn giết chóc, ngay cả cao thủ Quang Minh Điện cũng đều xuất hiện.
Chuyện này quá khác thường.
Những cao tầng, đại lão kia vậy mà thờ ơ, hiển nhiên bọn hắn là ngầm đồng ý dạng quy tắc cùng với hành vi này, chuyện này lại càng thêm không thể tưởng tượng.
Mặt khác, tầm quan trọng của Diệp Thiên đối với Quang Minh Điện cũng nằm ngoài dự đoán của Vương Khung.
"Trong này đến cùng cất giấu bí mật gì?" Vương Khung trăm mối vẫn không có cách nào giải.
"Người trẻ tuổi, qua đây đi!" Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên, quanh quẩn trong hang động u ám.
Vương Khung sợ hãi cả kinh, lúc này mới phản ứng được, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.
"Ngươi là ai?"
"Nơi này có chân tướng ngươi muốn." Giọng nói già nua vang lên một lần nữa.
Vương Khung kinh nghi bất định, hơi có một chút do dự, đi vào bên trong cổ động.
Ông! Sâu trong cổ động, một cỗ khí tức nguyên thủy u mê đang ngọ nguậy, truyền ra tần suất kỳ dị.
Dạng tần suất này khiến cho Hắc Long Đao trong tay Vương Khung cũng hơi rung động, giống như gặp phải đại khủng bố vậy.
Chuyện này khiến cho Vương Khung càng cảm thấy kinh dị.
Một lát sau, cổ động đi đến phần cuối, trước mặt sáng tỏ thông suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận