Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 679

Từ lúc chia tay tại Thiên Võng, nam nhân này giống như đã bốc hơi ở giữa thế giới, ở trong toàn bộ thế gian, cũng không có tung tích gì nữa.
Vương Khung không ngờ được vậy mà lại gặp được y tại nơi này.
"Ngươi..." Vương Khung nhìn y, muốn nói lại thôi.
Đối với những người khác Vương Khung còn có thể loáng thoáng cảm giác được chênh lệch mạnh yếu, nhưng cảm giác Xuyên Việt Giả mang đến cho hắn chính là một mảnh bừa bộn, không thể nhìn thấy rõ ràng.
Thậm chí, Vương Khung còn cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải là sinh linh.
Loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu và huyền dị.
"Đồ Phu, sau khi chia tay tại Thiên Võng, ngươi cũng đã tìm được đồng bọn của mình!" Xuyên Việt Giả khẽ cười nói.
Y vẫn như trước đây, hờ hững như trời, cho dù mỉm cười cũng lộ ra một tia thâm bất khả trắc.
"Ngươi đã hoàn thành mong muốn của chính mình chưa?" Vương Khung hỏi.
Hắn ám chỉ tự nhiên là kế hoạch vĩ đại mà ngày đó Xuyên Việt Giả kể cho hắn.
Nam nhân này muốn tìm được đồng bạn sánh ngang cùng với y, sáng lập một tổ chức trước nay chưa từng có, siêu việt Thập Nhị Vương Tọa ngày xưa.
"Cửu Đỉnh!" Xuyên Việt Giả thản nhiên nói.
"Cái gì?"
"Tổ chức ta sáng lập tên là Cửu Đỉnh!"
Trong lòng Vương Khung khẽ nhúc nhích, cái tên này phảng phất như ẩn chứa ma lực vô biên, dẫn dắt tương lai xa xôi từ nơi sâu xa.
"Một ngày nào đó, cái tên này sẽ vang danh khắp thiên hạ, chói lọi bên trong tuế nguyệt." Xuyên Việt Giả phảng phất như đang trần thuật một cái sự thật đã được chú định.
"Đồ Phu, lời mời của ta vẫn như cũ không thay đổi!"
Vương Khung nhìn Xuyên Việt Giả, chẳng biết tại sao, trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Nam nhân này thâm bất khả trắc, trong xương cốt lại lộ ra một cỗ ý nghĩ cùng với cuồng nhiệt mà thế tục không thể tương thích.
"Có lẽ sẽ có một ngày, ngươi sẽ tới tìm ta." Xuyên Việt Giả cười cười, cũng không có miễn cưỡng, ánh mắt thần bí khó dò kia chậm rãi dời ra từ trên người Vương Khung.
Lúc này, Lục Ly, Diệp Mặc, Vũ Vô Cực, Ngọc Thiên Tâm còn có Tố Huyền Chân đều lộ ra thần sắc khác nhau, nhìn hai người bọn họ.
"Bọn hắn không có nghe thấy?" Vương Khung không nhịn được động dung, nhìn ánh mắt của đám người, hắn liền đoán ra bảy tám phần, càng thêm ba phần kiêng kị đối với Xuyên Việt Giả.
Nam nhân này so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn hơn nhiều.
"Còn có một người sao?" Xuyên Việt Giả hỏi.
"Không cần chờ, y có thể sau một hồi nữa mới đến!" Vương Khung mở miệng nói.
Đám người nghe thế, không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
Ngoại trừ Xuyên Việt Giả, tất cả mọi người đều rất tò mò về người thứ bảy này.
Nhưng Vương Khung dường như cũng không có cho bọn hắn cơ hội, ra hiệu đối với Lục Ly.
Ông! Lục Ly đi đến phía trước bia cổ, cánh tay phải khẽ giơ lên, bàn tay chạm vào phía trên bia cổ.
Trong khoảnh khắc, tấm bia cổ lão phảng phất như phục sinh, hai chữ "Vận Khí" phía trên, bỗng nhiên biến hóa gây dựng lại.
Mạt pháp!
"Đây chính là "Mạt Pháp Kinh Quyển", ghi chép ấn ký đạo pháp các thời đại!" Nhãn tình của đám người sáng lên, lộ ra cuồng nhiệt vô cùng.
Lục Ly thân là chìa khoá, tiến hành mở "Mạt Pháp Kinh Quyển" ra.
Nhóm người Vương Khung lần lượt xuất ra Kế Hoạch Thần Thánh, đạo đạo ánh sáng nóng bỏng lộ ra, tiến vào bên trong bia cổ.
Giống như được cải tạo, thân thể của bọn hắn dần dần trở nên nhẹ nhàng, trôi nổi về hướng bia cổ, ngay sau đó, một cỗ lực lượng thôn phệ không thể nghịch chuyển, nuốt bọn hắn vào bên trong bia cổ.
"Loại cảm giác này..." Ngay vào một khắc tiến vào bia cổ này, trong cơ thể Vương Khung phảng phất như có vật gì đó đột nhiên thức tỉnh.
Đó là một loại lạc ấn nào đó đã khắc sâu vào máu.
"Khuất phục dưới trời cao...một ngày nào đó...ta sẽ phá vỡ bầu trời này..." Tiếng gào thét phẫn nộ quanh quẩn không ngừng ở phía trên đống đổ nát.
"Từ hôm nay trở đi...ta đã không còn là Vương Phục Thiên..."
"Ta tên là Vương Khung...đánh vỡ thương khung!"
Hình ảnh đó lại lóe lên trong đầu hắn, bên trong đống đổ nát, ánh mắt của đứa bé kia như là một thanh kiếm sắc, kích thích chỗ sâu nhất địa phương trong nội tâm của Vương Khung.
Ầm ầm! Từng đợt thần lôi nổ vang kéo lại suy nghĩ của Vương Khung.
Chung quanh lấp lóe lôi quang, như khí tức hỗn độn khai thiên bao trùm không gian giữa trời và đất.
"Nơi này là..."
Vương Khung đứng ở phía trên đại địa hoang vu, đưa mắt nhìn, không có phần cuối, chỉ có đạo đạo lôi quang tương giao cùng với đại địa ở phía xa.
Khung cảnh lúc này có phần giống với Phế Thổ, chỉ là càng thêm khủng bố, giống như tận thế chân chính.
"Mạt pháp tiến đến, chư pháp tịch diệt...ở trong phiến không gian này, quả nhiên không có pháp nào tồn tại!" Vương Khung cảm thán.
Thế giới bên trong "Mạt Pháp Kinh Quyển" giống như Phế Thổ, cũng là linh khí khô kiệt, khó có thể tu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận