Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 330

Y giơ ngọn nến mờ nhạt lên, nhìn xuống phía dưới sâu không thấy đáy, ánh mắt thâm thúy, giống như nhìn vực sâu.
"Tiền bối, ý của ngài là..."
"Cái thế giới này rất lớn, rất khác so với những gì ngươi tưởng tượng!" Hắc Kiếm Ma ngắt lời của Vương Khung.
Vương Khung nuốt nước bọt, thần sắc hơi trầm xuống, không nói thêm gì nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, cầu thang dài và hẹp dường như đi đến điểm cuối, phía trước có một cánh cửa sắt ngăn lại.
Trước cửa sắt là một mảnh đất vàng, trung tâm có một gốc cổ thụ, toàn thân cháy đen, dường như đã mất đi sức sống.
Nhưng mà, ở dưới gốc cổ thụ khô héo, lại có một đạo thân ảnh gầy yếu ngồi xếp bằng, râu tóc rủ xuống đất, tóc trắng như thương, đan xen vào gốc cổ thụ khô héo ở phía sau.
"Cái quỷ gì đây?" Vương Khung đột nhiên biến sắc.
Khí tức của lão giả trước mặt này quả thực rất quỷ dị, giống như sống mà không chết, giống như chết mà vẫn sống, một hít một thở, giống như sinh tử tuần hoàn.
Mấu chốt nhất là, Vương Khung lờ mờ cảm giác được khí tức của lão giả tương tự với gốc cổ thụ khô héo ở phía sau, trong cơ thể của lão tràn đầy tử khí, gốc cổ thụ khô héo kia dần dần toả ra sinh cơ.
"Lão tổ, đây chính là người trẻ tuổi ta đề cập tới kia." Hắc Kiếm Ma nói khẽ.
"Lão tổ! ?" Vương Khung ngơ ngác, trong nội tâm nhất thời nổi sóng.
Lão giả trước mặt này có bối phận to đến dọa người, thậm chí ngay cả Hắc Kiếm Ma cũng đều phải xưng một tiếng là lão tổ?
"Giang sơn đời nào cũng có người tài, người trẻ tuổi, ngươi rất không tệ."
Đột nhiên, lão giả ngồi xếp bằng ở dưới gốc cổ thụ khô héo chậm rãi mở hai mắt ra, âm thanh của lão như hồng chung đại lữ, từng chữ từng câu chấn động khiến cho cung điện dưới đất rung động.
sắc mặt của Vương Khung đại biến, chỉ cảm thấy huyết khí trong cơ thể bốc lên, gần như không thể tự chủ , sắp nổ tung.
Ông! Đúng lúc này, con mắt của lão giả ngưng lại, sâu trong con ngươi đục ngầu bộc phát ra tinh mang doạ người, giống như Thái Bạch Tiên Kiếm, trảm diệt tà nịnh.
Trong khoảnh khắc, trái tim của Vương Khung bỗng nhiên đập dữ dội, chỉ cảm thấy toàn thân bị một cỗ lực lượng đáng sợ vô hình nắm chặt, liền ngay cả Hỏa Chủng trong cơ thể cũng đều muốn nhảy ra ngoài.
Loại lực lượng này vượt qua tưởng tượng, nhảy ra khỏi lẽ thường, căn bản cũng không phải là hắn có thể hiểu được.
"Lão tổ..." Thần sắc của Hắc Kiếm Ma đại biến, y không ngờ được, vừa mới gặp mặt, lão tổ vậy mà lại ra tay với Vương Khung.
Nhưng y còn chưa kịp xuất thủ, chỉ nghe một tiếng ngâm dài thấm nhuần cung điện dưới đất.
Ánh đao màu đen phóng lên tận trời, ngăn cản ở trước người Vương Khung.
Cỗ lực lượng quỷ dị kia giống như là thuỷ triều, xung kích hết đợt này đến đợt khác lên trên Hắc Long Đao.
Ầm ầm! Đột nhiên, Hắc Long Đao kích hoạt!
Vảy xanh nổi lên, răng nanh lộ ra hoàn toàn, đuôi dài như đao, lóe ra phong mang không thể phá diệt.
Một cỗ khí tức hủy diệt cùng với hung lệ bạo phát ra như lửa.
"Hoạt Tính Binh Trang! ?" Hắc Kiếm Ma hơi biến sắc.
Y vạn lần không ngờ trên người Vương Khung lại có cất giấu một kiện Hoạt Tính Binh Trang, hơn nữa trọng yếu nhất là, kiện Hoạt Tính Binh Trang này không hề tầm thường, không giống so với những gì y biết.
"Trên người tên tiểu tử này có cất giấu bí mật." Trong nội tâm Hắc Kiếm Ma thầm nghĩ.
"Yêu Tượng Đao! ?"
Sắc mặt của lão giả trầm xuống, bàn tay khô quắt chậm rãi duỗi ra, Hắc Long Đao ngâm dài một tiếng, mắt thấy là sắp bay ra từ trong tay của Vương Khung.
Ông! Đột nhiên, một ngọn lửa trắng chói lòa bay ra từ bên trong Hắc Long Đao.
Ngọn lửa kinh khủng thiêu rụi cỗ lực lượng quỷ dị kia.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ cung điện dưới đất cũng đều rung động, dường như không chịu nổi lực lượng đáng sợ như thế.
"Đây là..." Sắc mặt của Hắc Kiếm Ma đại biến, như lâm đại địch.
Binh khí trong tay Vương Khung cũng không phải là Hoạt Tính Binh Trang bình thường, bên trong lại còn cất giấu một đạo ấn ký, chủ nhân của nó cực kỳ đáng sợ, vẻn vẹn chỉ một đạo ấn ký, lại tạo ra cho y cảm giác áp bách cực kỳ đáng sợ.
Phóng nhãn ra toàn bộ thế gian hiện nay, tồn tại đáng sợ như vậy không hơn hai bàn tay.
"Hoá ra ở sau lưng tên tiểu tử này cũng có chỗ dựa." Trong lòng Hắc Kiếm Ma hơi giật mình một chút.
Vào lúc này, Vương Khung ở trong nội tâm của y càng trở nên thần bí.
"Quả nhiên là ngươi! ?" Lão giả chậm rãi thu tay lại, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
"La Tổ, hắn chính là người ta chọn, ngươi cũng dám động?"
Bên trong ngọn lửa màu trắng, một thanh âm quen thuộc truyền ra, lạnh lùng trầm trọng.
"Thúc què! ?"
Ánh mắt của Vương Khung rung động.
Ở bên trong ngọn lửa màu trắng trước mặt, đạo thân ảnh quen thuộc kia vô cùng sống động.
Quải trượng màu đen phủ đầy vết bẩn, mái tóc loà xoà lộ ra sự cuồng loạn, quần áo rách rưới bộc lộ ra sự không bị trói buộc, cặp ánh mắt băng lãnh mà tự tin kia...không sai, chính là Thúc què.
Thúc què ở bên trong ngọn lửa, ít một tia lôi thôi cùng với hèn mọn ngày xưa, nhiều thêm một tia uy nghiêm cùng với trang trọng.
"Yêu Tượng, ngươi quả nhiên còn sống." La Tổ nhìn ngọn lửa màu trắng trước người, bên trong con ngươi già nua chứa đầy kiêng kị.
Những người khác có lẽ không biết, nhưng lão quá rõ ràng sự đáng sợ của nam nhân này.
Đây là tồn tại kinh khủng không thua kém Thập Nhị Vương Tọa.
Thậm chí, y càng thêm đặc thù so với Thập Nhị Vương Tọa, nhiều năm qua, Tần Hoàng Đình đang một mực thám thính tung tích của y, Tần Hoàng thậm chí còn chuyên môn thiết lập một cái cơ cấu, dùng để truy tìm tung tích của người này.
Tất cả mọi người đều cho rằng y chết rồi.
Chỉ có một nhóm tồn tại trên đỉnh cao nhất kia biết rõ, nam nhân này tuyệt đối sẽ không chôn vùi trong thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận