Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 402

Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt của U Hoàng Trường công chúa triệt để biến đổi, nàng nhìn về phía Vương Huyền Cương, nhìn về phía nam tử áo xám bên cạnh, trong mắt tràn ngập thần sắc chấn kinh.
Bên trong bí các Tần Hoàng Đình có một cuốn sách cổ, ở phía trên ghi chép rất nhiều bí mật.
Trong đó liền có nhắc tới, Hoắc Pháp Vương đã từng thu được một phần bản vẽ cổ di tích tại sinh mệnh cấm khu, đồ vật trong đó là không thể tưởng tượng, khiến cho trời cũng kiêng kỵ.
Về phần cụ thể là cái gì, ai cũng không biết.
Nhưng Tần Hoàng đã từng nhận xét rằng nội dung ghi trong bản vẽ, nghi ngờ là một loại phương pháp bồi dưỡng sinh vật nào đó.
Hoắc Pháp Vương không chỉ có trí tuệ thông thiên, càng là có khí phách cái thế, y cải tiến loại phương pháp này, sáng tạo ra một loại phương pháp luyện chế Viêm Binh, một khi thành công, sẽ kinh thiên động địa, che đậy nhân thế.
Nhưng mà, loại phương pháp này đụng vào cấm kỵ, vẻn vẹn chỉ là vật liệu cần thiết liền đã là cả thế gian khó tìm, bởi vậy kế hoạch này liền bị gác lại.
Hiện nay, U Hoàng Trường công chúa rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, ba ngàn năm nay, Quang Minh Điện chưa bao giờ từ bỏ kế hoạch này.
Đám điên này cũng không có khả năng từ bỏ lực lượng khiến cho người ta mê say như thế này.
Cái gọi là Sơ Vương Tế, chính là nghi thức luyện chế kiện Viêm Binh mạnh nhất này.
Bọn hắn hao phí ba ngàn năm thời gian, rốt cuộc cũng sắp chế tạo thành công kiện binh khí cấm kỵ này, triệt để hoàn thành tâm nguyện của Hoắc Pháp Vương.
"U Hoàng Trường công chúa...ngươi hẳn phải biết rằng, Quang Minh Điện vẫn là Quang Minh Điện trước đây, cao cao tại thượng, không thể lay động..." Nam tử áo xám nói chuyện.
Thanh âm của y trầm thấp, nhưng lại có một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
"Một khi dung hợp kiện Viêm Binh mạnh nhất này, không đến hai mươi năm, Quang Minh Điện sẽ đản sinh ra một vị cao thủ đủ để trấn áp thế gian, vô địch thiên hạ."
Lời nói này rất hùng hồn, quanh quẩn trong thiên địa, tràn ngập tự tin, phảng phất như lời y nói chính là tương lai.
Trong lòng mọi người đều chùng xuống.
Khí phách của Quang Minh Điện quá lớn, hao phí ba ngàn năm thời gian, một khi thành công, có lẽ thật sự có thể tạo ra được cao thủ vô địch thiên hạ.
Đến thời điểm đó, Tần Hoàng, Thập Nhị Vương Tọa, Hắc Ám Giáo Hội...đều sẽ bị Quang Minh Điện trấn áp.
Đối với loại khả năng này, sẽ không có người nào hoài nghi.
"Quang Minh Điện...không thẹn là thế lực cổ xưa nhất..."
"Hoắc Pháp Vương tung hoành tuyệt đại, có ảnh hưởng trong ba ngàn năm...vô địch thiên hạ, hoành không xuất thế!"
"Sơ Vương Tế...hoá ra đây mới là chân tướng..."
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề, thủ đoạn cùng với tính toán của Quang Minh Điện làm cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi.
Một kế hoạch được thực hiện trong ba nghìn năm, trên thế gian hiện nay, ngoại trừ Quang Minh Điện, chỉ sợ là không có ai có được dạng ánh mắt cùng với khí phách này.
Nơi xa, ở phía dưới cột sáng màu vàng, Diệp Thiên ngồi xếp bằng, quanh người bừng bừng hào quang.
Gã giống như trung tâm đầu mối, thu thập lực lượng Thiên Vương Pháp Thần Thai, truyền cho đạo thân ảnh kia.
Đó mới là truyền nhân chân chính của Quang Minh Điện, là tồn tại mà ngay cả Sát Mạch Hàn cũng đều phải ngưỡng vọng.
Phốc! Lại một vị đệ tử Quang Minh Học Cung ngã xuống, Hỏa Chủng của y dần dần dập tắt, máu tươi chảy ròng ròng, rót vào bên trong đại địa, trở thành tế phẩm của lần đại tế này.
Trước mặt là một mảnh huyết tinh, như là lò sát sinh, khắp nơi đều là thi thể.
Ở dưới thực lực gần như nghiền ép của Sát Mạch Hàn, đệ tử Quang Minh Học Cung giống như dê đợi làm thịt, vận mệnh của bọn hắn chỉ có thể là tử vong.
Lúc này, hai tay của tên béo bị treo cao đóng đinh vào tường đá, bụng dưới gần như bị xuyên thủng, cả người giống như gia súc trong lò mổ.
"Không…đừng có giết ta..." Một nữ tử nơm nớp lo sợ, giống như tiểu thú, trong mắt tràn ngập bất lực cùng với sợ hãi.
Phanh! Lời còn chưa dứt, nữ tử kia liền đầu một nơi thân một nẻo, ngã xuống trong vũng máu.
Ở trong mắt Sát Mạch Hàn, những kẻ yếu này không khác gì so với súc vật, y có thể tự ý khống chế sinh tử của bọn hắn, tùy ý tàn sát, tận hưởng thú vui giết chóc.
"Quá yếu..." Sát Mạch Hàn đi về hướng một thân ảnh khác.
Minh Thanh Sa lộ ra sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, Hỏa Chủng cơ hồ vỡ vụn.
Nàng nhìn Sát Mạch Hàn, trong mắt lộ ra thần sắc bất khuất.
"Đôi mắt thật đẹp!" Sát Mạch Hàn thờ ơ nói.
Cảnh đẹp nhất là khi những bông hoa xinh đẹp tàn lụi.
"Chết tiệt!" Minh Hạo Nhiên giận dữ hét.
Hai chân của y đã sớm bị phế bỏ, khó mà động đậy.
Đối với Sát Mạch Hàn mà nói, đôi mắt này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, chỉ có thu thập khi còn sống, dùng phương pháp đặc thù bảo tồn, mới có thể giữ lại giá trị lớn nhất của nó.
Đây sẽ trở thành thứ đặc biệt nhất trong bộ sưu tập của y.
"Chết đi, chết rồi sẽ không còn đau đớn!" Sát Mạch Hàn chậm rãi duỗi ngón tay ra.
Ầm ầm! Đột nhiên, mặt đất nổ tung, một luồng lôi quang phóng lên tận trời, khí tức lăng lệ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Sát Mạch Hàn nhướng mày, đình chỉ động tác, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Trong bụi mù đầy trời, điện mang phân tán hợp lại, một đạo thân ảnh cuồng bạo bước tới.
"Là ngươi! ?" Sát Mạch Hàn hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói.
"Lão...Vương..." Gã béo khó khăn nhìn, mặt hiển hiện nụ cười.
"Thần tượng..." Minh Hạo Nhiên vui mừng quá đỗi, kích động không thôi.
Vương Khung lúc này, quanh người quấn quanh từng tia từng tia lôi quang, khí tức bá đạo kinh người, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia ngang ngược cùng với sát phạt.
"Tên tiểu tử này...vậy mà không chết?" Kim Sơn Đạo Chủ không nhịn được nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận