Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 259

Tám đại Vương Thành, hàng năm đều sẽ trao đổi môn hạ đệ tử cùng với Quang Minh Học Cung.
Mục Cửu Ca trước kia chính là như thế, tuy nhiên, vì nhiều lý do khác nhau, y chưa tiến vào ba đại viện đã rời khỏi.
"La Vương Thành..." Phí lão cười không nói.
Chỗ đó thế nhưng là cất giấu một người điên, nếu như không phải thân phận của Vương Khung đặc thù, lão cả đời này cũng không muốn để cho Vương Khung sinh ra giao hảo cùng với chỗ đó.
"Thời gian luận đạo đang đến gần, ngươi nói xem ta có thể đưa tên tiểu tử này đi qua sao?" Phí lão thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt của Hắc Kiếm Ma dần dần tiêu thất, trong con ngươi đen nhánh hiện ra một vệt thần sắc ngưng trọng.
"Hoa nở hoa tàn, tuế nguyệt ung dung, lại là một năm luận đạo nữa!" Hắc Kiếm Ma thở dài nói: "Lần luận đạo trước kia, ta còn trẻ tuổi..."
"Tên điên La Vương Thành các ngươi kia..."
"Được rồi, đừng nói." Hắc Kiếm Ma khoát tay áo thở dài.
Đã là đại tộc, đều sẽ có bí mật của mình, không muốn nói ra bên ngoài.
Coi như là Tần Hoàng, cũng đều có chuyện cũ giết chóc đồng tộc.
Huống chi là tám đại Vương Thành.
Phí lão chuyển ánh mắt qua nơi khác, thản nhiên nói: "Nói chính sự, lấy đồ vật ra đi."
Hắc Kiếm Ma khẽ gật đầu, lấy ra một chiếc hộp đồng từ trong Hỏa Giới.
Cuộc nói chuyện giữa hai người, Vương Khung nghe như là lọt vào trong sương mù, một câu cũng nghe không hiểu, nhưng nhìn thấy hộp đồng, tinh thần của hắn liền chấn động.
Vật sống!
"Ta tìm được loại đồ vật này từ nơi khác, ta đã tìm người xác mình, hẳn là rò rỉ ra từ bên trong một toà di tích nào đó." Hắc Kiếm Ma từ từ mở hộp đồng ra.
Ông! Một cỗ khí tức trầm trọng cổ phác tốc thẳng vào mặt.
Trong lớp bụi trắng có vài mẩu xương, toàn thân sáng rực lên màu pha lê, dù đã trải qua tuế nguyệt tẩy lễ bao năm, những mẩu xương này vẫn phảng phất như truyền đến những dao động kỳ diệu.
Càng trọng yếu hơn là, bên trên những mẩu xương vỡ này có đường vân nhàn nhạt, giống như phù lục, ánh lên một chút ánh sáng, thoáng qua tức thì.
"Đồ tốt." Nhãn tình của Phí lão sáng lên, không nhịn được nói.
"Đây là xương yêu thú gì?" Vương Khung hỏi.
Loại xương cốt yêu thú cổ này còn muốn hư hao hơn Vĩ Cáp của Phí lão, hơn nữa niên đại dường như cũng càng thêm xa xưa, mặc dù thoạt nhìn vô cùng đặc biệt, nhưng vỡ thành dạng này, thật sự khó mà phân biệt được đây là yêu thú gì.
Phí lão nhìn nửa ngày, lông mày nhướng lên, lắc đầu: "Kỳ quái, là không thể nhìn ra."
"..."
"Không chỉ có ngươi nhìn không ra, ta đã tìm không ít người trong nghề, cũng không có nghiên cứu ra được, có thể là niên đại của nó quá xa xưa, loại yêu thú này không được ghi chép lại." Hắc Kiếm Ma nói.
So với nhân loại mà nói, lịch sử của yêu thú quá mức dài dằng dặc.
Đối với những sinh linh khủng khiếp như vậy, những gì nhân loại biết cũng chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi.
"Có thể chữa trị không?" Hắc Kiếm Ma hỏi.
Trên thực tế, trước đó, y đã từng mời rất nhiều cao thủ chữa trị hỗ trợ, đáng tiếc, niên đại của thứ đồ vật này quá xa xưa, coi như là cao thủ chữa trị đỉnh tiêm, cũng chỉ có thể chữa trị ra hình dáng đại khái.
Bằng không mà nói, những gì Vương Khung nhìn thấy bây giờ sẽ còn vỡ vụn hơn.
"Để ta thửu một chút." Vương Khung nhặt hai mẩu xương vỡ nhỏ nhất.
Huyết khí màu vàng thoát ra từ đầu ngón tay của hắn, giống như rắn nhỏ, chui vào đường nối giữa hai mẩu xương vụn.
Ông! Mẩu xương nhẹ nhàng chấn động, nổi lên ánh sáng màu trắng sữa, nhưng ở chỗ đường nối lại không có dấu hiệu khép lại.
Sắc mặt của Vương Khung xiết chặt, toàn lực thôi động Cửu Biến Long Khí, khí tức vàng óng dâng lên, ngưng tụ thành chất lỏng màu vàng kim nhỏ xuống ở giữa hai mẩu xương vỡ.
Một giọt!
Hai giọt!
Ba giọt!
...
Trọn vẹn một trăm giọt chất lỏng màu vàng kim dung nhập vào bên trong xương vỡ.
Ông! Rốt cuộc, hai mẩu xương vỡ khẽ rung lên, những vết nứt khớp từ từ lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Được rồi!" Hắc Kiếm Ma thấp giọng thì thào.
Nhãn tình của Vương Khung sáng lên, tiếp tục cung cấp chất lỏng màu vàng kim, không ngừng nhỏ lên phía trên hai mẩu xương vỡ.
Một lát sau, hai mẩu xương vỡ triệt để khép lại, dính liền cùng với nhau, lấp lóe ánh sáng như lưu ly, trên thân xương hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm vết thích, thậm chí là ở bên trong mẩu xương vỡ này, mơ hồ có thể thấy được tinh khí chảy ra, giống như cốt nhục.
"Cây khô gặp xuân, tạo hoá tái sinh!" Nhãn tình của Hắc Kiếm Ma sáng lên, thất thanh nói.
Cho dù trước đó đã sớm có suy đoán, nhưng vào thời điểm Vương Khung chân chính chửa trị thành công mẩu xương này, y vẫn không nhịn được nổi lên một tia kinh nghi.
Phải biết rằng xương cốt yêu thú cổ Vương Khung chữa trị đi ra cũng không phải là phổ thông, mà là sinh cốt trân quý nhất trong đó.
Sinh cốt có giá trị hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là đối với cường giả cảnh giới Linh Lô mà nói, có được tác dụng khó mà lường được.
Hắc Kiếm Ma nhìn về phía Vương Khung, trong mắt bộc phát ra dị sắc cực nóng.
"Nhất định phải chộp tên tiểu tử này vào trong tay."
Nếu như nói trước đó y đối với Vương Khung là tán thưởng, vào sau khi biết hắn nắm giữ năng lực chữa trị chính là coi trọng, như vậy thì sau khi tận mắt chứng kiến, thái độ của Hắc Kiếm Ma đối với Vương Khung lại phát sinh chuyển biến một lần nữa, trở thành kiên định không thay đổi.
Nhân tài như vậy nếu như không cực lực lôi kéo, đó quả thực chính là kẻ ngốc.
Hắc Kiếm Ma âm thầm cảm thấy may mắn, đi đến đây một chuyến quả thật là quyết định đúng đắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận