Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 789

Xi Cửu U liếc mắt nhìn hắn, đối với cách gọi này của Vương Khung cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên cảm ngộ linh khí tự nhiên, thiên nhân hợp nhất, vào thời điểm thần du cũng không thể vướng vào những suy nghĩ xao lãng, tâm vô tạp niệm, đặc biệt là cao thủ giống như ngươi, ý chí cứng coi, sẽ càng thêm không động tâm niệm..."
"Cái gọi là mộng cảnh có lẽ chính là một loại dấu hiệu, một loại cảm giác đối với tương lai thay đổi."
Xi Cửu U bất kể là cảnh giới thực lực, hay là kiến thức nội tình đều ở phía trên Minh Hạo Nhiên, Tội Kiếm Hình xa xa.
Bất đồng với Vương Khung, y đã từng được một trong Thập Nhị Vương Tọa chân chính huấn luyện.
Về phần Vương Khung, hắn cũng chỉ học được một vài thứ từ lão bản, chủ yếu là cách mổ heo.
"Dấu hiệu sao?" Vương Khung thì thào tự nói, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
"Thần tượng, bây giờ chúng ta đi đâu?" Minh Hạo Nhiên hỏi.
Bọn hắn điều khiển thuyền bay hạch nhân đã bay ba ngày ba đêm, cơ hồ vượt qua gần phân nửa Chân Không Gia Hương.
"Ta đang tìm câu trả lời." Vương Khung khẽ nói.
Chân Không Gia Hương là do Vô Sinh Lão Mẫu để lại.
Đó là cao thủ cái thế vào ba ngàn năm trước, cự đầu vô thượng cùng một thời đại với Lâm La Thiên.
Đài sen cần thiết cho Hỏa Chủng màu đen đột phá vậy mà giấu ở nơi đây, Vương Khung cũng không tin tưởng chuyện này là trùng hợp gì đó, ở giữa chắc chắn có liên quan.
Có lẽ, hắn có thể tìm được đáp án tại đây, biết được lai lịch chân chính của Hỏa Chủng màu đen.
"Hẳn là ở bên kia." Vương Khung chỉ về phía cách đó không xa.
Phía trên đại địa, một tòa tàn tích dần dần tiến vào trong tầm mắt.
Từ lúc Chân Không Gia Hương xuất thế đến nay, càng ngày có càng nhiều bí cảnh cùng với bảo địa bị mọi người khai quật.
Toà tàn tích này chính là một trong số đó.
Căn cứ theo thăm dò phát hiện ra, nơi này trước kia hẳn là một tòa thành trì cổ xưa, bởi vì sự hủy diệt của chiến tranh, ngoại trừ tàn tích thành trì, còn có không ít thi thể cùng với vũ khí chiến tranh.
Vì vậy, nhiều nhà thám hiểm gọi tàn tích này là tàn tích chiến tranh cổ đại, đồng thời đã có không ít người thu hoạch được cơ duyên ở đây, tìm thấy bảo vật kinh thiên động địa.
Nói cho cùng, trình độ tu hành vào ba ngàn năm trước cao hơn bây giờ rất nhiều, coi như là Chúa Tể Giả cũng đều có một bó lớn, về phần cao thủ cảnh giới Linh Lô cũng không hi hữu giống như hiện tại.
Tùy tiện một kiện bảo vật vào thời điểm kia, thả ở hiện tại cũng đều được xưng là trọng khí.
"Giá trị của tàn tích chiến tranh cổ đại không cần nói cũng biết, đối với văn hoá tập tục, phương pháp tu hành, bí pháp luyện khí...thậm chí đối với nghiên cứu yêu thú vào ba ngàn năm trước cũng đều có giá trị cực lớn..." Tội Kiếm Hình khẽ nói, y thân là đệ tử Thần Miếu, tự nhiên cũng có con đường tiếp cận với tin tức ở ngoại giới.
Bắc Cảnh tuy là tuyệt địa, giáo hóa không thông, cũng không được Tần Hoàng Đình thiết lập viện nghiên cứu, nhưng cũng có không ít trí giả tài ba nghiên cứu các phương diện này.
Giống như ở bên trong nội bộ Thần Miếu, cũng có Thiên Vấn Lư, có một chút cùng loại với viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình, chỉ là không có thành quả nghiên cứu khiến cho thế gian phải chú ý kia thôi.
Nói cho cùng viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình là do đương kim Tần Hoàng bệ hạ chủ đạo sáng lập, rất nhiều kỳ tư diệu tưởng, phát minh thần dị đều bắt nguồn từ đại não siêu việt thế gian của Tần Hoàng kia.
Thiên Vấn Lư của Thần Miếu tự nhiên ;à không thể với tới.
Nhưng đối mặt với một tòa tàn tích chiến tranh ba ngàn năm trước, Thiên Vấn Lư tự nhiên sẽ phái cao thủ đi đến nghiên cứu tỉ mỉ.
Ngoài ra, các thế lực khác tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
"Xem ra Bắc Cảnh cũng không phải là hoang man tuyệt địa bên trong truyền thuyết." Vương Khung có một chút thay đổi quan điểm của mình đối với Bắc Cảnh, hành vi và thái độ coi trọng khám phá khảo cổ học này cho thấy Bắc Cảnh cũng rất văn minh.
"Đó là đương nhiên..." Tội Kiếm Hình không nhịn được nói.
"Có không ít thế lực ở Bắc Cảnh đã quật khởi nhờ vào ngành khảo cổ học, ngành này đòi hỏi trình độ thành tựu và kiến thức cực kỳ cao. Những người có thể tạo dựng chỗ đứng trên cơ sở này đều là những nhà thông thái đương thời..."
"Họ đã đi khắp Bắc Cảnh, lên trời xuống đất, không biết tìm ra bao nhiêu di tích, đào ra bao nhiêu bảo bối..."
"Vì không để những bảo bối này phủ bụi, lại thấy ánh mặt trời, họ đã làm việc không mệt mỏi đào ra những bảo vật này từ trong lòng đất và gửi chúng cho các thế lực khác, các thế lực khác xuất phát từ lòng cảm kích, cũng sẽ tặng cho họ một ít tài vật bảo bối để bày tỏ tâm ý."
"Chờ một chút..." Vương Khung càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: "Những gì ngươi đang nói...giống như là trộm mộ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận