Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 158

Vân Chiếu Quân bỗng nhiên lui lại, vô tận cát bụi dâng trào.
Ông! Máu đỏ tươi bắn tung toé trên mặt đất, trên trán của gã có một vết đao sâu hoắm, cảm giác đau đớn khiến gã cơ hồ nhắm mắt.
Nhưng mà, gã chung quy vẫn đã tránh thoát một kích tất sát này.
Ầm ầm! Cát bụi càn quét, như là một bàn tay to đánh bay Minh Hạo Nhiên, Minh Hạo Nhiên giống như đạn pháo nện vào vách tường, nhấc lên bụi mù cuồn cuộn.
"Phá...Vân Chiếu Quân đã phá được lực lượng của y..." Có người kinh hô.
Minh Hạo Nhiên bị thương nặng, đám người cũng giật mình tỉnh lại từ bên trong huyễn tượng.
"Tiểu Minh..." Gã béo biến sắc nghẹn ngào kêu lên.
"Phế vật, ngươi dám làm ta bị thương?" Vân Chiếu Quân lộ ra khuôn mặt dữ tợn, y lau đi máu tươi trên trán, tay phải nâng lên, trảo một cái, vô tận cát bụi cuồn cuộn, như là bàn tay lớn, nâng Vân Chiếu Quân đi đến trước người Minh Hạo Nhiên.
"Vương Khung, ngươi hãy nhìn ta tra tấn y đến chết đi." Vân Chiếu Quân giống như điên dại.
Cát bụi càn quét, hóa thành một chiếc quan tài, triệt để thôn phệ Minh Hạo Nhiên.
Quan Tài Bụi!
"Lão Vương..." La béo muốn ra tay, lại bị Vương Khung ngăn lại.
"Ha ha ha..." Vân Chiếu Quân điên cuồng cười to, Quan Tài Bụi cười rộ lên, quan tài bụi bặm tụ lại, đá sỏi điên cuồng cọ xát, bên trong truyền ra lực lượng khủng bố.
Ông! Đột nhiên, một luồng sáng lạnh lẽo bay ra từ trong Quan Tài Bụi, đâm thẳng vào ngực Vân Chiếu Quân.
Tiếng cười cuồng ngạo im bặt mà dừng.
Biến cố tới quá nhanh, tất cả mọi người sửng sốt.
Quan Tài Bụi vỡ vụn, Minh Hạo Nhiên máu me khắp người, da thịt bong nứt, trong mắt đều là điên cuồng cùng với giết chóc.
"Sao có khả năng? Làm sao lại không có việc gì?" Hoắc Thanh Minh nhíu mày, có một chút không dám tin tưởng.
"Chuyện này là..." Trong con ngươi của Kỷ Nguyên Thần, Lũng Xích Mi, bao quát cả nhóm sư trưởng đều lộ ra một vệt dị sắc.
Năng lực của Vân Chiếu Quân mọi người đều biết, dùng năng lực của Minh Hạo Nhiên mà nói, một khi bị Quan Tài Bụi khóa chặt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng bây giờ, trạng thái của y vô cùng đặc biệt, cát bụi còn sót lại trên bề mặt cơ thể đang tróc ra giống như bị đẩy lùi vậy.
Các vết thương lộ ra cũng cực kỳ nông.
"Không thể nào! ?" Sinh cơ trong mắt Vân Chiếu Quân đang cấp tốc dập tắt, nhưng gã trước khi chết cũng không dám tin tưởng tất cả những điều này.
Không chỉ là gã, tất cả mọi người cũng đều vô cùng nghi hoặc.
"Lão Vương..."
"Ngũ Ngục Đại Ma!" Vương Khung hơi nheo mắt lại, lộ ra vẻ hưng phấn cùng với chờ mong.
"Cái gì?" Gã béo khẽ giật mình.
"Đây chính là lực lượng chân chính của y." Vương Khung không nhịn được nói: "Nhân loại là sinh vật ngũ hành, cũng có thể gọi là ngũ tượng, cũng chính là kim mộc thủy hỏa thổ."
"Ngũ tượng tạo nên nhân loại, thực sự trói buộc nhân loại, nếu như nói nhân thể là một cái lồng giam, ngũ tượng chính là đại ma bị nhốt ở trong lồng giam."
"Minh Hạo Nhiên có thể khống chế ý nghĩ của mình, từ đó thu hoạch được quyền khống chế thân thể, điều chỉnh tỉ lệ ngũ tượng."
"Ngươi đang nói..." La béo lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Tổn thương của lực lượng thuộc tính Thổ đối với y bị suy yếu đến cực hạn." Vương Khung có một chút hưng phấn nói.
"Loại chuyện này mà cũng có thể làm được sao?" La béo nghe, cảm thấy không thể tưởng tượng.
Khống chế ý niệm, là có thể khống chế ngũ hành nhân thể?
Trong mắt gã, đây chỉ là thôi miên bản thân mà thôi, sao có khả năng thật sự ảnh hưởng đến vật chất hiện thực.
"Viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình đã từng làm một thí nghiệm, trói chặt một tử tù, cắt cổ tay của gã, sau đó phát ra âm thanh của những giọt nước rơi xuống, tử tù kia cho là mình đang không ngừng chảy máu, cuối cùng liền chết thật." Vương Khung nói.
Y niệm của con người là có thể ảnh hưởng đến thân thể, thậm chí là vật chất hiện thực.
Cái gọi là tu hành, cũng là mượn danh nghĩa tu chân, chỉ là, muốn chân chính đánh vỡ giới hạn hư thực, cảnh giới như thế là không thể tưởng tượng.
Dùng năng lực của Minh Hạo Nhiên, tối đa cũng chỉ có thể thôi miên bản thân, điều tiết khống chế thân thể của mình mà thôi.
Nói trắng ra, chính là hung ác ngay cả mình cũng đều lừa gạt.
Ông! Chuỷ thủ trong tay Minh Hạo Nhiên run lên bần bật, phong mang đáng sợ càn quét, trực tiếp xoắn trái tim của Vân Chiếu Quân đến vỡ nát.
Lồng ngực của gã trực tiếp bị xuyên thủng, sinh cơ trong mắt triệt để ảm đạm.
Toàn thân Minh Hạo Nhiên run rẩy.
Vào lúc này, y đột nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cả người xụi lơ trên mặt đất, cho dù y có thể thao túng ngũ tượng thân thể, nhưng dù sao cũng chưa có chân chính đạt đến tình trạng dùng hư hóa thật.
Quan Tài Bụi đối vẫn tạo thành thương tích không thể tưởng tượng đối với y.
"Chết...chết rồi...Vân Chiếu Quân chết rồi! ?"
Ánh mắt của đám người rung động, trên mặt tràn đầy thần sắc chấn kinh.
Nơi này chính là Quang Minh Học Cung, một vị đệ tử, hơn nữa còn là huyết mạch đại tộc, chết tại nơi này, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
"Y thật sự giết Vân Chiếu Quân!" Có người không cam lòng, là chí hữu của Vân Chiếu Quân, trông thấy tình cảnh này, sát cơ đại thịnh, muốn động thủ.
Nhưng khi ánh mắt của gã thoáng nhìn qua Vương Khung, ý niệm tìm chết kia liền dập tắt trong giây lát.
Có vị hung thần này ở đây, không có người nào có thể động vào Minh Hạo Nhiên mảy may, cho dù động, cũng đừng hòng có thể còn sống rời đi.
"Chiến đấu sinh tử, đây là ước định giữa song phương, Vân Chiếu Quân tài nghệ không bằng người, có thể trách ai?"
"Không sai, chiến đấu sinh tử, đã phân thắng bại, lại phân sinh tử. Nếu thắng liền đáp ứng ước chiến, thua liền đổi ý, nào có dạng đạo lý này?"
"Ước định ở trước mắt bao người, Vân gia sẽ có mặt mũi truy cứu?"
Có người cười lạnh, đã sớm nhìn Vân Chiếu Quân không vừa mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận