Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 345

"Chẳng trách gã lại trấn định như thế, bất kể Vương Khung ra chiêu như thế nào, gã cũng đều khí định thần nhàn, đây chính là có tự tin tuyệt đối, có thể trấn áp hết thảy cục diện."
"Không hổ là đại sư huynh Quang Minh Học Cung, hậu sinh khả uý a."
Khí độ của Diệp Thiên đúng là hoàn toàn ít có, một chiêu tử khí đông lai liền làm cho tất cả mọi người đều tỉnh táo lại từ trong lời nói của Vương Khung.
"Ngươi muốn giết người diệt khẩu?" Vương Khung nghiêm nghị quát.
Lời còn chưa dứt, hắn móc từ trong ngực ra một chiếc hộp sắt, chỉ vào Diệp Thiên kêu ầm lên: "Ngươi cho rằng ta hồ ngôn loạn ngữ?"
"Đây chính là chứng cứ ngươi cấu kết với Hắc Ám Giáo Hội."
Vừa dứt lời, toàn bộ đại điện chấn động một mảnh.
Hoàng Kim Vương, Hài Khách, La Hồng Thiên, Ứng Bắc Trần...thậm chí là Hắc Kiếm Ma cũng đều hoảng sợ nhìn về phía Vương Khung.
Đặc biệt là Hắc Kiếm Ma, trong bùng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Chỗ mắc xích này, Vương Khung cũng chưa có đề cập với y, lúc này, y cũng là lộ ra vẻ mặt ngây ngẩn.
Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Vương Khung, cùng với hộp sắt trong tay hắn.
Một đợt miệng lưỡi vừa rồi, đám người chỉ cho rằng Vương Khung mê hoặc nhân tâm, không ngờ được lại vẫn thật sự có bằng chứng, hơn nữa còn là bằng chứng Diệp Thiên cấu kết với Hắc Ám Giáo Hội.
Chuyện này đã thực sự là đã đảo ngược nhận thức của đám người, liền ngay cả Ứng Bắc Trần cũng đều có một chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thiên.
"Ngươi muốn chết! ?" Diệp Thiên nổi giận, thân hình lấp lóe, nhào về phía Vương Khung.
Diệp Thiên cho tới nay cũng đều thong dong bình tĩnh, rốt cuộc vào thời khắc này cũng không kiềm nén được cảm xúc, trong nội tâm nhất thời nổi lên gợn sóng.
Mà vào một khắc này gã vừa mới bước ra, trong nội tâm của gã hơi giật mình một chút, mơ hồ có một chút cảm giác không đúng.
Nhưng hết thảy đã quá trễ, gã vừa mới lướt đến trước người Vương Khung, Vương Khung liền lui về sau một bước, hộp sắt trong tay bỗng nhiên nổ tung, lửa nóng hừng hực, thiêu rụi hết thảy.
"Diệp Thiên, ở dưới ánh mắt của mọi người, ngươi dám tiêu hủy chứng cứ?" Vương Khung nghiêm nghị quát: "Ngươi chà đạp chính nghĩa như này, thật sự cho rằng chính mình có thể một tay che trời sao?"
Vào lúc này, bên trong đại điện, lập tức trở nên rối loạn.
Không ai ngờ được, Diệp Thiên dám cả gan làm loạn như vậy, đối mặt với bằng chứng, lại công nhiên xuất thủ thiêu huỷ, quả thực vô pháp vô thiên.
Nhưng mà Diệp Thiên lúc này lại lộ ra vẻ ngẩn người.
Thiên địa làm chứng, gã thật sự cái gì cũng đều không làm!
Nhưng ở trong mắt mọi người, chân tướng sự thật chính là Diệp Thiên bởi vì Vương Khung lấy ra bằng chứng, có tật giật mình, trở nên bạo ngược, tiêu hủy chứng cứ ở trước mặt tất cả mọi người, gan to bằng trời như này, quả thực phát rồ.
"Ngươi dám lừa ta! ?" Diệp Thiên cắn răng quát.
Vào giờ phút này, gã đã không còn thong dong bình tĩnh như mới vừa rồi, trong mắt tràn ngập tức giận cùng với sát ý.
Một loạt thao tác của Vương Khung thực sự là đánh cho gã không kịp trở tay, hiện tại là bùn đất rơi đũng quần, không phải phân cũng là phân.
"Diệp Thiên, nghĩ không ra ngươi lại hèn hạ như vậy, tiêu huỷ chứng cứ phạm tội còn muốn đổi trắng thay đen, ta thực sự là đã đánh giá thấp ranh giới của ngươi."
Vương Khung nghĩa chính ngôn từ, bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, không sợ gian tà.
Nhưng trong lòng của hắn lại là cười lạnh.
Đã thành công chơi xỏ được tên vương bát đản này, loại sự tình vu oan hãm hại này, cũng không phải là độc quyền của Diệp Thiên, Vương Khung còn chơi lô hoả thuần thanh hơn gã.
"Diệp Thiên là người Hắc Ám Giáo Hội? Giấu sâu như thế."
"Mẹ kiếp, người Hắc Ám Giáo Hội lại trở thành đại sư huynh Quang Minh Học Cung, chuyện này nếu như nghĩ sâu thêm cũng quá đáng sợ."
"Chẳng trách người này thâm tàng bất lộ, sơn thủy không hiện đã ngồi trên cao vị như thế, sau lưng lại là Hắc Ám Giáo Hội?"
Đám người xì xào bàn tán, mặc dù không có chứng cứ, nhưng phản ứng của Diệp Thiên đã nói lên hết thảy.
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía của gã rốt cuộc không còn sùng kính kính sợ như trước kia nữa, bên trong hoài nghi mang theo vẻ khinh bỉ cùng với kiêng kị.
"Cái ánh mắt đó của ngươi là như thế nào? Yêu tà như ma, còn muốn giết ta diệt khẩu?" Vương Khung nói năng rất có khí phách, chỉ vào Diệp Thiên mắng: "Chính nghĩa vĩnh viễn tồn tại, coi như ngươi giết ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi đạt được kế hoạch."
Vương Khung một bước một gõ, tiếp tục mê hoặc đám người.
"Gã đã là đại sư huynh Quang Minh Học Cung, nếu lại trở thành con rể Vương Thành, hậu quả sẽ khó mà lường được."
"Người này lòng lang dạ thú, rõ rõ rành rành, may mắn mà bị Vương Khung vạch trần."
"Quả nhiên càn khôn sáng sủa, tự có chính nghĩa rõ ràng, đây mới là nam nhân thực thụ."
Lúc này, hướng gió trong đại điện triệt để chuyển biến.
Liền ngay cả mấy vị đại lão cũng đều lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, mặc dù chuyện này không bài trừ khả năng Vương Khung vu oan hãm hại.
Nhưng ít nhất ở ngoài sáng, hiềm nghi của Diệp Thiên quá lớn, hơn nữa vạn nhất là thật, thử nghĩ xem, đại sư huynh Quang Minh Học Cung, con rể La Vương Thành là người Hắc Ám Giáo Hội, hậu quả như vậy là không thể tưởng tượng.
Bởi vậy lúc này, La Vương Thành cũng đều trở nên cảnh giác.
Tất cả những thứ này đều rơi vào trong mắt Diệp Thiên, gã hận muốn điên, tức giận đến muốn thổ huyết, nhiều năm tính toán mưu đồ, lại bởi vì Vương Khung mà cơ hồ một buổi đều biến thành không có.
Có thể nói, vào giờ phút này, gã rốt cuộc đã không còn là thần tượng trong mắt thế nhân, không có tì vết, sặc sỡ loá mắt nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận