Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 379

"Đây là tình huống gì? Sao lại không rời khỏi?" Đám người Đồ Thần Công Hội lộ ra vẻ nghi hoặc.
Rời khỏi Thiên Võng cần có thời gian, dựa vào chừng đó thời gian đủ để cho Vương Khung giết hết toàn bộ bọn hắn, ấn theo lý thuyết là giành giật từng giây cũng đều không kịp, làm sao sẽ còn trở về?
Người Đồ Thần Công Hội nghĩ mãi mà không rõ.
Bảy đại cao thủ cũng nghĩ mãi mà không rõ.
Bọn hắn hoảng sợ phát hiện ra, chính mình là không thể rời khỏi Thiên Võng.
"Ngươi...ngươi đã làm cái gì?" Viêm Thế Thông sợ hãi nói.
Gã gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khung, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể tin.
Viêm Thế Thông không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn là bọn hắn không thể rời khỏi Thiên Võng, tuyệt đối có liên quan cùng với Vương Khung.
"Hiện tại ta ngược lại muốn xem thử, ngươi có còn kiên cường như mới vừa rồi hay không?"
Vương Khung cười nhạo, vảy rồng bắn ra, trực tiếp xuyên thủng bụng dưới của Viêm Thế Thông, Viêm Thế Thông kinh sợ, còn chưa kịp phản ứng, Vương Khung liền đã lách mình đến trước mặt của gã, bàn tay lớn duỗi ra, siết cổ gã và nâng lên không trung.
"Ngươi cho rằng ta tuyên chiến với Diệp Thiên là vì cái gì?" Thần sắc của Vương Khung hờ hững nói: "Sơ Vương Tế là cơ duyên bực nào, nếu để cho các ngươi được thế, tương lai sẽ rất phiền phức."
"Ngươi...hoá ra ngươi ngay từ đầu..." Viêm Thế Thông lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
Hoá ra ngay từ ban đầu, mục tiêu của Vương Khung liền là bọn hắn.
Diệp Thiên thân là đại sư huynh Quang Minh Học Cung, phát triển nhiều năm, bên cạnh tự nhiên tụ tập cao thủ cùng thế hệ, bọn hắn chính là thành viên tổ chức của Diệp Thiên, là lực lượng trợ giúp Diệp Thiên tạo thế sau này.
Bên trên Sơ Vương Tế, những người này tất nhiên sẽ đi theo Diệp Thiên chém giết tứ phía, thu hoạch chỗ tốt, làm vốn liếng và bàn đạp nhảy vọt sau này.
Điều mà Vương Khung muốn chính là vào trước khi Sơ Vương Tế diễn ra, cắt bỏ toàn bộ những người này, khiến cho bọn hắn không thể xuất hiện ở bên trên sân khấu Sơ Vương Tế.
Đến lúc đó, Diệp Thiên sẽ trở thành kẻ cô đơn chân chính.
Ngay từ lúc ban đầu, vào một khắc Vương Khung tuyên chiến, hắn nhằm vào là Diệp Thiên, nhưng trên thực tế, mục tiêu lại là những chó săn cùng với vây cánh của Diệp Thiên này.
Lúc này, Viêm Thế Thông thật sự cảm thấy sợ hãi, nam nhân này, hắn không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư càng là vô cùng thâm trầm, ngay từ đầu đã tính toán sâu xa như vậy.
Vào trước khi Sơ Vương Tế diễn ra, càn quét tất cả lực lượng của Diệp Thiên, mà Vương Khung lại là tích súc đại thế, vẻn vẹn chỉ là Đồ Thần Công Hội liền có hơn vạn thành viên, đến lúc đó ai xưng vương, ai thua làm giặc, liếc qua liền thấy ngay.
Tuy nhiên, đây không phải là điều khiến cho Viêm Thế Thông cảm thấy đáng sợ nhất.
Gã nghĩ mãi mà không rõ, Vương Khung là làm như thế nào bắt giữ bọn hắn ở bên trong Thiên Võng.
"Hà Thượng Sầu cũng là do ngươi hạ thủ?" Viêm Thế Thông không nhịn được nói.
Hà Thượng Sầu, chính là Đồ Thủ Điếu Kinh Long.
Gã đã sớm nhận được tin tức, Hà Thượng Sầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn tại tổng bộ Quang Minh Học Cung, sáu giác quan của y bị cắt đứt, giống như người thực vật, coi như hao phí bảo dược, ít nhất cũng cần thời gian nửa năm mới có thể tỉnh lại.
Liên tưởng đến manh mối để lại, Viêm Thế Thông theo bản năng liền kết nối chuyện này với Vương Khung.
"Đúng vậy!" Cánh tay của Vương Khung khẽ run lên, vảy rồng chấn động, trực tiếp chém giết Viêm Thế Thông, thân thể của gã bỗng nhiên nổ tung, hóa thành tinh, khí, thần cuồn cuộn, bị vảy rồng thôn phệ.
Một màn này núi lở trời sập, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Trong mắt Đường Môn Đại Thiếu hiện ra sợ hãi vô hạn.
Bát Thần cùng với Thiên Tai càng là run lẩy bẩy, về phần ba đại cao thủ khác càng là mặt như tro tàn.
Bọn hắn đã đánh giá thấp năng lực của Vương Khung, càng là coi thường thủ đoạn của hắn, nam nhân có thể khiêu chiến Diệp Thiên, há lại sẽ đơn giản?
Bảy đại cao thủ cùng nhau mà tới, hùng tâm vạn trượng, xem chính mình như thợ săn, cho rằng có thể săn giết hết thảy.
Nhưng mà bọn hắn lại không biết, từ lúc vừa mới bắt đầu, đi vào chính là sào huyệt Kinh Long, bước ra một bước, là vực sâu vạn trượng, sinh tử lưỡng nan.
"Ông!" Vương Khung xoay tay một cái, vảy rồng chém ngang, đầu của Bát Thần bay lên cao cao.
Thân thể của gã ở phía dưới vảy rồng, quy về hư vô, hóa thành tinh, khí, thần, bị vảy rồng thôn phệ.
Ở trước mặt Vương Khung, những cao thủ gọi là thiên kiêu này giống như heo dê đang chờ bị giết, sinh tử đã sớm không còn nằm trong tay, chỉ có thể nhìn đồng bạn lần lượt tử vong, nội tâm bị sợ hãi chi phối.
"Ta không muốn có kết cục giống như bọn hắn, ta không muốn làm người thực vật, ta viết, ta lựa chọn viết văn...tám trăm chữ...không…ta viết hai ngàn chữ..." Đường Môn Đại Thiếu sợ hãi nói.
Lúc này Vương Khung trong mắt gã quả thực chính là ma quỷ, sự khiếp sợ nguyên bản lại càng thêm trầm trọng, ăn sâu vào tận xương tủy.
Thân là đệ tử Vương Thành, nếu quả thật biến thành người thực vật, đợi đến lúc gã tỉnh lại, những đồng tộc cạnh tranh cùng với gã liền có thể tước đoạt hết thảy mọi thứ của gã.
Dạng tương lai này mới là đáng sợ nhất.
"Đã muộn rồi!" Vương Khung đưa tay, vảy rồng chém xuống, Đường Môn Đại Thiếu tiêu tán trong giây lát.
Lúc này mới cầu xin tha thứ thì đã muộn, thứ Vương Khung cần chính là tinh, khí, thần của bọn hắn ở bên trong Thiên Võng.
Tại chiến trường cổ, tiếng hét thảm ngập trời, trong nháy mắt, tất cả bảy đại cao thủ đều tiêu tán, toàn bộ tinh, khí, thần của bọn hắn biến thành chất dinh dưỡng bị vảy rồng thôn phệ.
"Chủ nhân, ngươi đi đâu vậy?" Diệp Mặc nhìn bóng lưng Vương Khung đi xa, không nhịn được hô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận