Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 183

Bọn hắn đường đường là thiên kiêu ba đại viện, lại bị kẻ tầm thường này chiếm hết tiên cơ, cướp đoạt cơ duyên, quả thực không thể chịu đựng.
Đám người ở đây chiến ý dạt dào, vào thời điểm chuẩn bị động thủ.
Có người phát giác ra chỗ không thích hợp.
Hai đại cao thủ Bộ Thiên Nhai, Bạch Linh Môn triệt để ngẩn người tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ chấn kinh và kinh ngạc.
Trong mắt bọn hắn cũng không có bất kỳ khinh bỉ và khinh thị nào, tương phản là vẻ kiêng kị thật sâu cùng với khó có thể tin.
"Đây là tình huống gì?" Ai cũng không phải người ngu, phản ứng của hai đại cao thủ làm cho tất cả mọi người đều bình tĩnh trở lại.
"Thế gian thật nhỏ, rốt cuộc vẫn gặp mặt." Vương Khung khẽ cười nói.
Ánh mắt của hắn đảo qua Bạch Linh Môn, cuối cùng rơi ở trên người Bộ Thiên Nhai.
Đối với Bạch Linh Môn, hắn chỉ mới gặp mặt một lần.
Ngày đó tại Tam Dương Trấn, hai người đã có một trận chiến vội vã.
Vương Khung cũng không ngờ được lại gặp gã ở chỗ này, trên thực tế, hắn cũng không quan tâm.
Nhưng Bộ Thiên Nhai lại khác.
Ba năm trước, nam nhân này là đồng bọn của hắn, là bằng hữu của hắn, là tùy tùng của hắn.
Thời gian chợt đến, hiện nay Bộ Thiên Nhai đã cao cao tại thượng, lãnh tụ quần luân, thanh danh có một không hai tại Tinh Hà Thành.
Y rốt cuộc đã không còn là thằng nhóc gầy yếu khiếp đảm ngày đó.
"Ngươi...ngươi sao có thể...làm sao lại không..." Ánh mắt của Bộ Thiên Nhai rung động, quả thực không thể tin được.
Lúc này, y rốt cuộc cũng kịp phản ứng, mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
"Làm sao lại không không chết?" Vương Khung nhướng mày, lộ ra thần sắc lạnh lùng.
Phản ứng của Bộ Thiên Nhai đã nói cho hắn hết thảy.
"Trước kia ngươi là một trong số những người dẫn ta đến cấm địa, ta ngược lại là không ngờ được, hoá ra ngươi đã sớm thành người của Diệp Thiên." Vương Khung lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, đám đông liền xôn xao.
Tất cả mọi người đều có một chút kinh ngạc nhìn về phía Vương Khung.
Mặc dù chỉ có vài ba câu, nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra được, Vương Khung cùng với Bộ Thiên Nhai là quen biết nhau.
Hơn nữa, ở giữa bọn hắn còn liên quan đến Diệp Thiên, đó chính là đại sư huynh tổng bộ Quang Minh Học Cung hiện nay, địa vị cao quý, cao cao tại thượng.
"Ngươi...ngươi là... Vương... Vương Khung sư huynh! ?" Nhưng vào lúc này, bên trong Tinh Hà Thành, một thiếu nữ nghẹn ngào kêu lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khó có thể tin.
"Ồ? Ở bên trong Tinh Hà Thành lại vẫn có người nhận ra ta?" Vương Khung có một chút kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ kia, trong ký ức của hắn, cũng không có ấn tượng.
Hơn nữa, năm đó ở Tinh Hà Thành, uy danh Khung Thiên Hung Sát truyền ra bên ngoài, người chân chính biết rõ tên của hắn ngược lại là cực ít.
"Trước kia...vào thời điểm...ngươi…ngươi xảy ra chuyện, ta vừa mới tiến vào Quang Minh Học Cung..." Trúc Khả Nhi nhẹ giọng nói.
Lúc trước, cô ấy vẫn còn là một cô bé, vừa mới tiến vào Quang Minh Học Cung.
Liền nhìn thấy Vương Khung bị Quang Minh Học Cung vây bắt truy sát.
Đêm hôm đó, sát phạt kinh thiên, nàng bởi vì tò mò đi đến gần theo dõi, suýt nữa mất mạng, sau cùng bởi vì Vương Khung nổi lòng nhân từ, nàng mới có thể sống sót.
"Khung Thiên Hung Sát! ?"
Vẻn vẹn chỉ bốn chữ, bên trong đại điện, hoàn toàn tĩnh mịch.
Ánh mắt của mọi người cũng vì đó mà chấn động, có một chút khó có thể tin nhìn về phía nam nhân trước mắt này.
Danh tự Vương Khung có lẽ không có người biết đến.
Nhưng bốn chữ Khung Thiên Hung Sát này, trước kia lại là uy danh hiển hách, cho dù lúc đó Vương Khung chỉ có 14 tuổi, nhưng thiên phú như thế, lại khiến cho chư thành chấn động.
Rất nhiều người cùng thế hệ đều đã từng nghe nói.
Lúc này, ánh mắt của Minh Thanh Sa rung động, dường như có một chút không thể nhận ra nam nhân trước mắt này.
Minh Hạo Nhiên há to miệng, không nói gì thêm.
Liền ngay cả Bạch Linh Môn cũng đều lộ ra dị sắc, gã không ngờ được, mộ gã giết mổ nho nhỏ bên trong Tam Dương Trấn, lại là Khung Thiên Hung Sát năm đó.
Lúc này, ánh mắt của đệ tử hai thành trì lớn không giống như trước, trong khiếp sợ lộ ra một tia kiêng kị.
"Tiểu Bộ, cố nhân trùng phùng, vốn là nên ôn chuyện, nhưng ta thực sự không có cái gì muốn nói với ngươi." Vương Khung chậm rãi đi tới, trong mắt tràn đầy thờ ơ.
"Hôm nay, ngươi phải chết ở chỗ này." Một câu đơn giản, lại lộ ra tự tin cùng với bá đạo vô hạn.
Bộ Thiên Nhai khẽ giật mình, ánh mắt y hoảng hốt, thân ảnh vô địch ngày đó dường như đảo ngược thời gian, lại trở về.
Nhưng sau một khắc, hai tay của y siết chặt, mặt tràn đầy vẻ dữ tợn.
"Vương Khung, ngươi còn tưởng rằng chính mình là Khung Thiên Hung Sát năm đó sao? Ngươi đã sớm bị phế bỏ!" Bộ Thiên Nhai nghiêm nghị gào thét, y nhiều lần khuyên bảo chính mình, Hỏa Chủng của Vương Khung trước kia đã sớm bị Diệp Thiên phế bỏ.
Nam nhân này rốt cuộc đã không còn cao cao tại thượng.
Y hôm nay có thể dễ dàng giẫm hắn dưới lòng bàn chân, như chà đạp bụi bặm.
Ầm ầm! Đột nhiên, một luồng khí tức kinh khủng từ trong cơ thể Vương Khung phóng lên tận trời, mịt mờ như tinh hà, vô tận như một dòng sông.
Huyết khí nồng đậm tụ hợp biến hóa, không ngừng gào thét.
Đám người kinh hãi, đột nhiên biến sắc.
Liền ngay cả mấy người Ngụy Thanh Sam, Tào Chấp Tướng cũng không bình tĩnh.
Một đường đi tới, bọn hắn đã quen nhìn Vương Khung mánh khoé, thủ đoạn khác thường.
Nhưng lúc này, nam nhân này bật hết hỏa lực, chân chính cho thấy sự kinh khủng cùng với cường đại của hắn.
Ầm ầm! Huyết khí nồng đậm lăn lộn biến hóa, cuối cùng hóa thành một loại hình thái bàng bạc thần bí, hiện lên ở trước mắt mọi người.
"Đây là..."
"Long hình! ?"
Đám người chấn kinh, quả thực không thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận