Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 623

"Lợi hại như vậy cũng có thể bị Tần thị tiêu diệt?" Vương Khung nói lầm bầm, vô thức liếc nhìn Thất Hoàng Tử.
Trong thế gian có lời đồn, thái tổ Đại Tần xuất thân từ dân gian, dạng tồn tại này lại có thể phá vỡ hoàng quyền, họa loạn thiên hạ, quả thực bất khả tư nghị.
Phải biết rằng, lúc đó cũng không có thiên tai nhân hoạ gì.
"Đại Hạ diệt tộc, hơn phân nửa cũng là bởi vì "Mạt Pháp Kinh Quyển"." Phí lão thở dài.
"Có ý tứ gì?" Trong lòng Vương Khung khẽ động, thật lòng thỉnh giáo.
""Mạt Pháp Kinh Quyển" có lai lịch rất thần bí, có quan hệ cùng với quá trình sáng lập hệ thống tu hành Hỏa Chủng, có tin đồn nói, bộ kinh quyển này ghi chép tương lai Hỏa Chủng dập tắt."
"Tương lai Hỏa Chủng dập tắt? Điều này đại biểu cho cái gì?" Thất Hoàng Tử không nhịn được nói.
"Trời có sáng tối, trăng có tròn khuyết, thế gian vạn vật, có sinh tất có diệt, quang mang của Hỏa Chủng vào một ngày nào đó cũng sẽ tịch diệt ở giữa thế gian."
"Ngài đang nói hệ thống tu hành Hỏa Chủng sẽ táng diệt tiêu vong vào một ngày nào đó! ?" Thần sắc của Vương Khung trở nên khác thường.
Tu hành Hỏa Chủng, chính là bản sự giúp nhân loại đứng thẳng, lúc trước chính là dựa vào cỗ lực lượng này mới có thể đánh phá ràng buộc, đạp lên con đường tiến hoá, từ đó lật đổ sự thông trị tàn khốc của nền văn minh yêu thú.
Một khi Hỏa Chủng của nhân loại dập tắt, vậy sẽ có ý vị như thế nào? Thiên địa trầm luân, tuế nguyệt luân chuyển, hết thảy đều sẽ quay về nguyên bản?
Đến thời điểm kia nhân loại còn có hi vọng sống sót sao?
Dạng tương lai này căn bản là không thể tưởng tượng.
"Mạt Pháp Kinh Quyển chính là ghi chép dạng tương lai này, bởi vậy lực lượng của nó rất cường đại, cũng rất nguy hiểm..." Phí lão ung dung thở dài: "Người Đại Hạ hoàng tộc vì nó mà hưng thịnh, không biết đã tạo nên bao nhiêu cao thủ cái thế, trấn áp cửu thiên thập địa."
"Nhưng Đại Hạ hoàng tộc cũng là bởi vì "Mạt Pháp Kinh Quyển" mà trầm luân, tương truyền, bởi vì bộ kinh quyển này ô nhiễm huyết mạch Đại Hạ hoàng tộc, bởi vậy trời không dung, hoàng quyền bị hủy diệt, rốt cuộc không còn có vinh quang như ngày xưa!" Phí lão chậm rãi nói.
Liên quan tới căn nguyên Đại Hạ hoàng tộc hủy diệt, ngoại giới có rất nhiều thuyết pháp, có không ít liên quan tới "Mạt Pháp Kinh Quyển".
Có người nói, bộ kinh quyển này ô nhiễm huyết mạch Đại Hạ hoàng tộc, khiến cho bọn hắn rốt cuộc không thể phù hợp với long mạch giang sơn.
Cũng có người nói, tồn tại đáng sợ chạy ra từ bên trong "Mạt Pháp Kinh Quyển", bởi vậy mới mang đến tai hoạ ngập đầu cho Đại Hạ hoàng tộc.
Tóm lại, "Mạt Pháp Kinh Quyển" rất thần bí, cũng rất nguy hiểm.
"Quỷ quái như thế! ?" Vương Khung như có điều suy nghĩ.
"Nếu như không có vận khí nghịch thiên, chỉ sợ cũng không thể nhúng chàm vào "Mạt Pháp Kinh Quyển", cử động của Tần Hoàng tất có thâm ý sâu sắc, ngươi hãy lĩnh ngộ thật cẩn thận." Phí lão vỗ vỗ bả vai của Vương Khung nói.
"Vận khí...vận khí..." Vương Khung nhìn hai chữ to trên quyển trục trong tay, rơi vào bên trong trầm tư.
Mấy ngày tiếp theo, Vương Khung cũng đều đóng cửa không ra, lĩnh hội quyển trục, thậm chí còn mời Thất Hoàng Tử cùng với thế tử Thiên Vũ Vương tới hỗ trợ, kiểm tra cổ tịch, nhìn xem có manh mối gì hay không.
Vương Khung có một loại trực giác, "Mạt Pháp Cổ Kinh" vô cùng trọng yếu đối với hắn, thậm chí có thể mượn nhờ nó để lĩnh hội cảnh giới Dung Khí, đạp vào hàng ngũ Chi Phối Giả.
...
Vào một ngày, sắc trời dần muộn, trăng mọc lên ở phương đông.
Tại Đế Đô, thành đông, nơi này là chỗ ở của người nghèo, tam giáo cửu lưu, rồng rắn lẫn lộn.
Xe cộ trên đường dần dần thưa thớt, người đi đường cũng là tụm năm tụm ba.
Lúc này, ở trước một tấm bia đá cổ lão bể nát, một vị thiếu niên mặc quần áo rách nát quỳ rạp xuống đất, trước người đốt ba cây hương thơm ngát, bày biện vài trái cây dập, trong miệng nói lẩm bẩm, không ngừng quỳ bái.
"Lục Ly, không cần bái, lại bái như thế nào ngươi cũng không lật người nổi." Đúng lúc này, một tràng tiếng cười lạnh lùng truyền đến từ phía sau.
Thiếu niên được gọi là Lục Ly sợ hãi quay người, liền trông thấy một vị hán tử to con đi tới, phía sau có vài tên thủ hạ vô lại đi theo, lộ ra biểu tình mỉa mai, lạnh lùng nhìn chằm chằm y.
"Tiền gia, ngươi lại cho ta khất mấy ngày, cha ta vừa mới chết, bây giờ không có..." Lục Ly sợ hãi nói.
Phanh! Vừa dứt lời, một quyền đánh tới, nặng nề nện ở trên mặt Lục Ly, y bay lên cao cao, đâm vào trên bia đá cổ lão, trái cây dập nát làm cống phẩm cũng đổ ra đầy đất.
"Cha nợ con trả, thiên kinh địa nghĩa, cha của ngươi chết thì liên quan cái rắm gì tới ta, không có tiền, coi như quỳ gối ở trước Vận Khí Bi cũng vô dụng." Tráng hán đạp ra một cước, giẫm ở trên đầu Lục Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận