Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 355

Nam tử mặc cổ bào màu vàng lắc đầu, thản nhiên nói: "Hôm nay ta đến, không phải là tranh luận đạo lý cùng với bệ hạ."
Nói xong, y móc ra một chiếc hộp sắt từ trong ngực, hộp sắt mở ra, một cây tăm hiển hiện, bay vào bên trong màn che.
"Ở bên trong La Vương Thành, loại đồ vật này đóng đinh một vị cường giả cảnh giới Linh Lô, trên thế gian hiện nay, có thể làm được đến trình độ này có thể có được mấy người?" Nam tử mặc cổ bào màu vàng lộ ra sắc mặt ngưng trọng nói.
Nếu không phải vì chuyện này, y tuyệt đối sẽ không đi ra từ bên trong Thánh Điện.
"Trên thế gian hiện nay, có thể làm được đến trình độ này bấm tay có thể đếm được, cũng chỉ có vài vị kia." Tần Hoàng thì thầm, rơi vào trầm tư.
"Ta muốn hỏi bệ hạ một chút, có phải hay không là Vô Gian Giả..." Nam tử mặc cổ bào màu vàng khẽ nói.
"Sẽ không." Không chờ y nói xong, Tần Hoàng liền chém đinh chặt sắt nói.
"Trước kia Thập Nhị Vương Tọa cùng với Vô Gian Giả đã có một ước định, ở trong thời đại này, bọn hắn tuyệt đối không thể đặt chân vào thế gian nửa bước, sẽ không thể là Vô Gian Giả."
"Bất kỳ hình thức khế ước gì cũng đều có thể đổi ý." Nam tử mặc cổ bào màu vàng thản nhiên nói.
"Thần côn bán hương hỏa quả nhiên vô sỉ."
Bên trong màn che, đột nhiên trầm mặc một trận, sau một hồi, tiếng thở dài chậm rãi vang lên.
"Thực lực của y càng ngày càng sâu không lường được."
"Bệ hạ biết là ai rồi?" Trong lòng nam tử mặc cổ bào màu vàng khẽ động, chặn lại nói.
"Một vị cố nhân!"
Nói xong, màn che khẽ động, cây tăm kia bỗng nhiên vỡ vụn, hóa thành bột phấn tiêu tán.
"Bệ hạ..." Nam tử mặc cổ bào màu vàng nhíu lông mày, thất thanh nói.
"Xem ra y đã tìm được một hạt giống không tệ." Giọng nói của Tần Hoàng vang lên một lần nữa, lộ ra một tia mừng rỡ cùng với nghiền ngẫm.
"Là y! ?" Nam tử mặc cổ bào màu vàng khẽ nói, trong đầu óc hiện ra một cái tên, ngay sau đó, sắc mặt của y biến thành vô cùng trầm trọng.
"Đây là sở thích của y, thu thập hạt giống có đại khí vận trong thiên hạ, y lưu lại cơ duyên, chỉ chờ những hạt giống này mọc rễ nảy mầm." Tần Hoàng khẽ nói.
"Các ngươi tốt nhất nên có động tác nhanh một chút, nếu hạt giống này bị y lấy đi, không đến hai mươi năm, các ngươi sẽ có thêm một vị đại địch đáng sợ."
Bên trong màn che, hương khói lắc lư, lộ ra thân ảnh kia, giữa lông mày có một vệt ý cười hiển hiện, lộ ra một tia nghiền ngẫm cùng với chờ mong.
"Vương Khung...kẻ giết mổ...thật có ý tứ!"
---
"Ngươi cũng quá phách lối rồi, ngươi có biết ở bên ngoài bây giờ đã loạn thành dạng gì rồi hay không?"
Tại Xích Long Thành, bên trong Võ Viện Quang Minh Học Cung.
Kỷ Nguyên Thần tràn đầy vẻ u sầu, đi tới đi lui ở trước mặt Vương Khung, bước chân tán loạn, trong mắt lộ ra sự mệt mỏi.
Trong hai ngày qua, không biết bao nhiêu người tới tìm y, tám đại Vương Thành, cao tầng Quang Minh Học Cung các thành trì lớn, thậm chí tổng bộ cũng đều phái người đến hỏi thăm.
Coi như thân là cường giả cảnh giới Linh Lô, y cũng đều cảm thấy một tia mệt mỏi cùng với vô lực.
Bắt cóc tiểu công chúa La Vương Thành, chuyện này có bao nhiêu đắc tội?
Chớ đừng nói chi là lần sự kiện này còn khiến cho hai vị cường giả cảnh giới Linh Lô chết, đây chính là sóng lớn ngập trời, nếu như không phải phía trên đè ép tin tức, bên ngoài còn không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì.
Phàm là người tận mắt nhìn thấy sự kiện này đều nhận được nghiêm lệnh, một khi để lộ bất kỳ phong thanh gì, giết không tha.
Nhưng cho dù là như thế, các loại lời đồn ở ngoại giới đã là loạn xì ngầu, khiến cho người ta vô lực chống đỡ.
Vương Khung nhếch miệng, lộ ra nụ cười lúng túng.
Những ngày này hắn cũng đã nghe nói không ít, Thần Vũ Vương giận muốn điên, phái cấm quân đi đến vấn trách, dù sao Hứa Kiếm Tu cũng là đại tướng dưới trướng y, cường giả cảnh giới Linh Lô, cứ như vậy liền chết rồi, nếu như không truy cứu, như thế nào cũng đều không thể nào nói nổi.
Nhưng Thần Vũ Vương dù sao vẫn là người có đầu óc, đường đường là cao thủ cảnh giới Linh Lô lại trực tiếp bị một cây tăm đâm chết, ở phía sau chuyện này cất giấu tồn tại kinh khủng bực nào?
Bởi vậy, y cũng không dám bức bách quá mức, chỉ có thể phô trương thanh thế.
"Một đám hèn nhát, không sợ chết thì cứ tới." Vương Khung cười lạnh.
"Ngươi còn cuồng như vậy! ?" Kỷ Nguyên Thần liếc mắt một cái, đưa tay liền búng một cái.
"Đau quá." Vương Khung ôm đầu hung hăng trừng mắt liếc, không nói thêm gì nữa.
Hắn cũng biết, những ngày này quả thật đã làm khó Kỷ Nguyên Thần, vị đại chấp giáo này đối với hắn có thể nói là đã hao tâm tổn trí phí sức, hao hết tâm huyết.
Từ thời điểm vừa mới vào Quang Minh Học Cung liền đã vô cùng chiếu cố đối với hắn, ở trên chuyện này, càng là vận dụng thủ đoạn che lấp, ẩn tàng hành tung cho hắn.
Cái búng tay này là để nhắc nhở hắn không nên quá kiêu căng, bằng không mà nói, bằng vào lực lượng của cường giả cảnh giới Linh Lô, chỉ cần một búng này, đầu của hắn cũng sẽ không còn.
"Ngươi không rõ ràng tình huống của mình sao?" Kỷ Nguyên Thần lạnh lùng nói.
Bối cảnh của Vương Khung xác thực không đơn giản, nhưng những chỗ dựa ở phía sau hắn đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, thuần túy là không đáng tin cậy, ai biết vào thời khắc mấu chốt có thể ra mặt bảo hộ hắn hay không?
Giống như La Sinh Sát Kiếm lần này, vào thời điểm ra sân hung mãnh cái thế, tung hoành vô địch, chém giết Thiên Bi Thủ, trấn áp thế lực khắp nơi.
Ngay khi Vương Khung vừa nhếch đuôi lên, vị đại lão này liền ngã chổng vó ở trước mặt hắn, suýt nữa đã hù chết hắn.
Ký thác tương lai cùng với sinh mệnh của mình vào trong tay người khác, đây chính là phương pháp ngu xuẩn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận