Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 310

"Đi thôi, tìm một chỗ uống rượu, Mục Vương Thành chúng ta đã đến từ hôm qua." Mục Cửu Ca lôi kéo Vương Khung.
Tại một địa phương khác, có thể gặp được bằng hữu tốt, cũng coi như là một chuyện vui.
"Chậc chậc, đây không phải là Mục Cửu Ca sao?"
Đột nhiên, một tràng cười thờ ơ vang lên.
Vương Khung ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị thanh niên cưỡi dị thú chậm rãi đi tới, phía sau có một hàng người xếp hàng đi theo, tiền hô hậu hủng, phô trương cực lớn.
Dị thú dưới hông gã cũng không phải là phàm phẩm, Hắc Tông Phệ Hổ Thú, dây thừng Kim Long Phượng Vĩ, roi da Linh Mãng Huyền, giày mạ vàng...một thân trang phục, từng kiện đều quý giá.
Phái đoàn của người này cực lớn, trực tiếp cưỡi dị thú tiến về hướng đám người.
Đám người sợ hãi, lần lượt né tránh, không dám cản đường đi.
"Viêm Thế Tu! ?" Mục Cửu Ca trông thấy người tới, hai tay nắm thật chặt, ánh mắt biến thành vô cùng băng lãnh, thậm chí lộ ra một chút tức giận cùng với sát ý.
"Không hổ là người Mục Vương Thành, thua ở dưới tay của ca ta, lại vẫn có thể sống đến hiện tại..thật là lợi hại." Trong mắt Viêm Thế Tu ngậm vẻ mỉa mai, cười nói.
"Chúng ta đi thôi." Mục Cửu Ca cắn răng, một khắc cũng không nguyện ý ở lại.
"Đừng đi." Viêm Thế Tu vung tay lên, người chung quanh lần lượt đi lên, ngăn cản đường đi.
"Mục Cửu Ca, ta sẽ kết hôn vào tháng sau, nữ tử ngươi yêu thích đã sắp trở thành thê tử của ta, ngươi không muốn biểu hiện một lần sao?" Viêm Thế Tu cười nói.
Trong lòng Vương Khung khẽ nhúc nhích, lại vẫn có loại sự tình này?
"Hèn hạ, nếu như ngày đó không phải ca ca ngươi khiêu khích, đánh trọng thương ta, ta sẽ thua bởi ngươi? Lý gia cũng sẽ không gả Tiểu Diệc cho ngươi." Mục Cửu Ca trợn tròn hai mắt, tràn ngập tơ máu, hình thành tương phản cực lớn so với bộ dáng ôn nhuận ngày thường.
Chuyện này là tiếc nuối cùng với tủi nhục của cuộc đời y.
Thân là đệ tử Vương Thành, có đôi khi, y phải chịu đựng sự tiếc nuối và tủi nhục như vậy..
"Được làm vua thua làm giặc, đây chính là số mệnh!" Viêm Thế Tu thản nhiên nói: "Ai bảo ngươi không biết lượng sức, dám khiêu chiến uy nghiêm của ca ta?"
Nói xong, trên mặt của hắn lộ ra biểu tình lạnh lùng giễu cợt: "Nghe nói ngươi vì chữa thương, đã nghèo đến mức phải bán muội muội."
"Ngươi nói cái gì?" Mục Cửu Ca nghiêm nghị quát, như là muốn ăn thịt người.
Thương thế của y khó mà chữa trị, giá trị đối với gia tộc cũng giảm mạnh, tài nguyên cùng với tài phú không có khả năng lại cung cấp cho y quá nhiều, chỉ là muốn trì hoãn thương thế, đó cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Tài sản riêng của y đã sớm hao hết, Mục An Kỳ vì y, đáp ứng hôn sự trong tộc an bài, đây là chuyện mà Mục Cửu Ca không thể chịu đựng nhất.
Nhưng y hiện tại căn bản đã vô lực thay đổi.
Lời nói của Viêm Thế Tu giống như một cái gai, triệt để khuấy động thần kinh của y.
"Làm sao? Bây giờ ngươi còn dám động thủ với ta?" Viêm Thế Tu ngồi ở phía trên Hắc Tông Phệ Hổ Thú, ở trên cao nhìn xuống, nhìn xuống Mục Cửu Ca, mặt lộ ra ý cười tàn nhẫn.
"Đúng rồi, quên nói cho ngươi, ca ta với tư cách là bằng hữu tốt của Diệp Thiên, đang chuẩn bị đại lễ, hai ngày nữa liền đến..."
"Đến thời điểm đó, ngươi có thể ôn chuyện với ca ta."
Viêm Thế Tu cười ha hả, trong mắt gã, loại quỷ nghèo trọng thương ngã gục giống như Mục Cửu Ca, nghèo túng đến mức phải dựa vào việc gả muội muội đi để lay lắt hơi tàn, đã không có tư cách khiêu chiến cùng với gã, giá trị tồn tại duy nhất của y, chính là cung cấp niềm vui cho gã.
"Chúng ta đi thôi!" Mục Cửu Ca xấu hổ giận dữ đan xen, lôi kéo Vương Khung liền muốn rời khỏi.
"Đồ chó chết, ngươi dám trừng ta."
Đúng lúc này, Vương Khung quát một tiếng, đao quang loé lên, trực tiếp chém về phía hộp sọ đầu Hắc Tông Phệ Hổ Thú kia.
Trong khoảnh khắc, máu tươi bắn tung toé, nhuộm đỏ mặt đất, đầu Hắc Tông Phệ Hổ Thú kia xem như chết tươi, đầu một nơi thân một nẻo.
Viêm Thế Tu lảo đảo một cái, trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất.
Biến cố tới quá nhanh, gã còn chưa kịp phản ứng, một cái chân to đã giáng xuống từ trên trời, trực tiếp giẫm trên lồng ngực của gã, lực lượng kinh khủng xuyên thấu qua máu thịt, ép lục phủ ngũ tạng của gã vào một chỗ.
"Tiểu tử, súc sinh của ngươi dọa ta, nói đi, ngươi dự định bồi thường bao nhiêu?" Vương Khung hờ hững nói.
"Cái quái gì đây?" Viêm Thế Tu sửng sốt, nhất thời quên mất đau đớn.
Biến cố tới quá nhanh! Nhanh đến mức tất cả mọi người chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì!
Vương Khung đột nhiên xuất thủ, trực tiếp chém giết thú cưỡi của Viêm Thế Tu ở bên đường, dạng đảm phách này quả thực kinh thiên động địa.
Phải biết rằng, đây chính là La Vương Thành, đối phương càng là đệ tử Viêm Vương Thành.
Người bình thường đừng nói là chủ động trêu chọc, coi như nhìn thấy cũng đều cũng muốn nhượng bộ lui binh.
Nhưng mà, Vương Khung không chỉ trêu chọc, thậm chí còn muốn đối phương bồi thường cho hắn?
Với một suy nghĩ quay ngoắt như vậy, ngay cả Mục Cửu Ca cũng đều sửng sốt, nhất thời, biểu tình ngưng kết, cũng không biết nên nói cái gì.
"Ngươi...ngươi nói cái gì?" Hiển nhiên, Viêm Thế Tu cũng mơ hồ, vô thức hỏi.
"Ngươi điếc rồi? Thú cưỡi mà ngươi nuôi doạ ta, ngươi nói đi, phải bồi thường bao nhiêu?" Vương Khung hơi nhún chân, thờ ơ nói.
Loại sự tình thu thập này, hắn từ thời điểm mới tiến vào Quang Minh Học Cung liền đã làm qua, quả thực là xe nhẹ đường quen.
"Tiểu tử, ngươi có biết hay không ta là người nào?" Viêm Thế Tu rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Gã giận, triệt để giận.
Chém Hắc Tông Phệ Hổ Thú của gã, lại vẫn dám đòi tiền gã, đây quả thực là tìm chết.
Viêm Thế Tu rống to một tiếng chấn động đường đi, trên mặt của mọi người đều lộ ra một tia kinh nghi, hoảng sợ nhìn Vương Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận