Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 468

"Phương thức chiến đấu của hắn triệt để thay đổi rồi? Phong bế sáu giác quan, chỉ còn lại bản năng..."
Tô Thanh Hòa lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung biến thành càng trở nên e ngại và kinh nghi.
Vào giờ phút này, Vương Khung giống như phong bế sáu giác quan, hắn không cần nhìn, không cần nghe, không nhận thức bằng xúc giác, không ngửi bằng khứu giác...hết thảy chiến đấu đều phảng phất như bản năng, nước chảy thành sông, diễn ra một cách tự nhiên.
Đây chính là chiến, chính là đạo, chính là pháp.
Ầm ầm! Dạ Vương như một tòa núi cao, lù lù bất động, thế công của Vương Khung mặc dù mãnh liệt, lực lượng cũng như hồng thủy ngược dòng, lại không thể thương tổn được gì.
Ngược lại là hắc ám tung hoành tùy ý kia, như là lưỡi đao cắt chém ở trên người Vương Khung.
Da thịt bong nứt, máu me đầm đìa.
Nhưng mà Vương Khung dường như không có cảm thấy gì, bên trong con ngươi trống không không có một tơ một hào dao động.
Hắn vào giờ phút này chỉ có sát phạt.
Nguyên Sinh Khí khôi phục thương thế, Lôi Quang Tí dựng dục sát phạt, Ảnh Vực tùy thời mà động...
Ba đại năng lực được hắn vận chuyển tới cực hạn.
Sen lửa màu đen dần dần trở nên chân thực, trên mặt cánh hoa kia, thậm chí hiển hiện một cái bóng đen.
Nguyên Sinh Khí, Lôi Quang Tí, Ảnh Vực dường như cũng lạc ấn ở bên trên.
Ứng đối với Dạ Vương, áp lực khủng bố tuyệt luân kia khiến cho Hỏa Chủng trong cơ thể Vương Khung sinh ra biến hóa bất khả tư nghị.
"Tiềm lực của tên tiểu tử này thực sự quá đáng sợ, trong cơ thể của hắn cất giấu lực lượng khó lường." Dạ Vương khẽ nói, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung dần dần lộ ra ba phần tán thưởng.
Tư chất như thế, nếu như có thể thuộc về sở hữu của Dạ Vương Thuyền bọn hắn, có lẽ sẽ có một ngày, bọn hắn có thể bước lên trở thành thế lực cao cấp, chân chính trổ hết tài năng.
"Quá mạnh, tu vi của hắn thật sự chỉ có cảnh giới Bổ Nguyên tầng tám! ?" Tô Thanh Hòa hoa dung thất sắc.
Sự khủng bố của Vương Khung đã phá vỡ nhận biết của nàng, nếu quả thật là sinh tử chém giết, đối mặt với Vương Khung trạng thái này, nàng thậm chí còn không tiếp nổi mười chiêu.
Vị Huyết Ma Nữ tung hoành Phế Thổ, sát phạt vô kỵ này, lần đầu tiên sinh ra cảm giác vô lực thất bại như thế này.
"Anh bạn nhỏ, ngươi đã chân chính thu hoạch được sự tán thành của ta, hãy dừng lại ở đây đi." Dạ Vương khẽ nói.
Lần này, y không có nương tay, bàn tay lớn rơi xuống, như tấm màn che trời, hắc ám nổ vang, hóa thành một đạo phù văn trấn áp tới.
Trong khoảnh khắc, chân nguyên quanh người Vương Khung tan thành mây khói, tầng tầng dị tượng cũng trở về với hư vô.
Lực lượng chân chính của cảnh giới Dung Khí là không thể chiến thắng, vô luận nghịch thiên như thế nào cũng không thể vượt qua đạo lạch trời này.
Nhưng có thể chiến đấu đến bước này, Vương Khung đã triệt để thu hoạch được sự tán thành cùng với thưởng thức của Dạ Vương.
Không thể không nói, tư chất như vậy, đảm phách như vậy, ở bên trong thế hệ trẻ tuổi, Dạ Vương cơ hồ rất khó tìm ra nhân vật thứ hai có thể cùng sánh vai.
Bởi vậy, y ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi.
Dạ Vương biết rõ, bằng vào dạng thiên tư cùng với tâm tính này, Vương Khung sớm muộn cũng sẽ có một ngày đạp vào tầng thứ giống như y.
Xoạt...
Vương Khung như quả cầu da xì hơi xụi lơ trên mặt đất, mỗi một tấc máu thịt đều cảm giác được đau nhức trước nay chưa từng có. Toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho mồ hôi bốc hơi, hóa thành sương mù màu trắng.
Một trận chiến này đối với hắn mà nói là có tiêu hao quá lớn, không chỉ là tiêu hao chân nguyên cùng với thể lực, áp lực mà tinh thần tiếp nhận cũng cực lớn.
"Cảnh giới Dung Khí đúng là quả thật rất mạnh!" Vương Khung thở dài.
"Ngươi đã rất không tệ, trong tương lai lạc ấn thần hình, cơ hội đạp vào cảnh giới Dung Khí là rất lớn." Dạ Vương khẽ nói.
Sau một trận chiến vui vẻ lâm ly, bầu không khí đã không còn căng thẳng nữa.
Đối với Vương Khung, Dạ Vương đã nhiều thêm một tia thưởng thức cùng với hiếu kì.
"Hiện tại đã có thể nói chuyện chưa?"
Vương Khung hít vào một hơi thật sâu, có một chút vô lực đứng dậy, toàn thân hắn phát run, tiêu hao quá lợi hại.
Đúng lúc này, Tô Thanh Hòa tiến tới phía trước, vịn hắn đứng dậy.
Mỹ nhân xót xa, ân cần như vậy, Vương Khung cười cười.
"Tiền bối, đi theo ta, ta có đồ tốt muốn cho ngươi xem..." Vương Khung thần bí nói.
"Đồ tốt?" Dạ Vương trầm ngâm nói.
"Đồ vật có thể cải biến cục diện tại Phế Thổ." Vương Khung khẽ nói.
...
Ở phía trên đại địa Phế Thổ, một tòa thành lũy cực lớn đứng sừng sững.
Tòa thành lũy này như là một tấm bia to, đứng tại khu vực hạch tâm nhất Phế Thổ, phong bạo cùng với lôi đình hủy diệt gào thét tàn phá bừa bãi, giống như tận thế.
Toàn bộ Phế Thổ, e rằng không có ai chưa từng nghe đến tên của nó.
Tận Thế Thành Lũy!
Lúc này, ở sâu trong Tận Thế Thành Lũy, một thân ảnh già nua mặc áo bào xám đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng rực như điện chiếu vào hư không.
"Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc lại cảm thấy được khí tức tương tự."
Giọng nói già nua như lôi đình mênh mông, quanh quẩn ở bên trong không gian u tĩnh.
Bên trong cô đơn lộ ra vẻ hưng phấn cùng với khát vọng.
Ngay sau đó, lão giả áo xám vung tay lên, trong cơ thể của y, một đoá hoa sen chậm rãi hiển hiện.
Ở trước trung ương miếu cổ, Hình Ngục cùng với Dương Kỳ đã đợi sẵn.
Vương Khung dẫn Dạ Vương, còn có Tô Thanh Hòa đi tới từ chỗ xa.
Hai người nhìn nhau, thân thể vô thức thẳng tắp, tim đập rộn lên, hô hấp cũng không khỏi trở nên nặng nề.
Vị trước mặt này chính là Dạ Vương bên trong truyền thuyết, là cao thủ hết sức có tiếng bên trong Phế Thổ, là chủ nhân của Dạ Vương Thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận