Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 383

"Lão Vương, thật lợi hại!" Gã béo vỗ bả vai của Vương Khung không nhịn được khen.
Thật không hổ là đối tác gã nhìn trúng, mỗi lần đều có thể mang cho người ta kinh hỉ từ trong tuyệt cảnh, nhân vật như vậy, thực sự quá thích hợp cùng nhau mở hàng thịt cùng với gã, sự nghiệp vĩ đại chú định yêu cầu người vĩ đại lại thực tiễn.
"Để ăn mừng Tiểu Minh hồi phục, ta quyết định xuất ra thịt muối quý giá của ta, chia sẻ cùng với mọi người." Gã béo cắn răng, phóng khoáng nói.
Nhãn tình của La Thanh Nguyên sáng lên, buột miệng hỏi: "Là loại lần trước kia sao?"
Vào thời điểm nấu nướng hoạt nhục ngày đó, La Thanh Nguyên chính là dùng thịt muối bí chế của gã béo, tư vị kia, quả thực là thần tiên khó quên.
"Một chai thịt muối mà thôi, có cần phải đau lòng như vậy hay không?" Vương Khung nhìn biểu tình cắn răng của gã béo, cười mắng.
"Một chai mà thôi?" Gã béo đảo con mắt nói: "Ngươi có biết rõ chai thịt muối này trân quý cỡ nào không?"
Gã béo gào lên, giống như tín ngưỡng bị nghi ngờ.
Thịt muối trong tay gã có lai lịch rất lớn.
Theo truyền thuyết, cách đây nhiều năm, một bà lão ở quê đã cứu một lão ăn mày vào mùa đông khắc nghiệt, để trả ơn bà lão, lão ăn mày đã để lại một phần cổ phương vô cùng kỳ bí.
Bà lão dùng cổ phương này chế biến ra thịt muối, mùi thơm bay mười dặm, không biết có bao nhiêu hào môn quý tộc chạy theo như vịt, muốn mua một chai mà không được.
Sau này, bà lão ngày một già đi, truyền lại cổ phương cho người con trai duy nhất.
Ai biết được đó lại là một kẻ phá gia chi tử, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, thủ pháp cũng không được như chân truyền, mùi vị làm ra hoàn toàn khác biệt, làm hỏng thanh danh thịt muối.
Bà lão tức giận, ở dưới cơn nóng giận, đuổi kẻ phá gia chi tử ra khỏi gia môn, đồng thời thu nhận một trăm vị nghĩa tử, hy vọng có thể từ bên trong chọn lựa ra người thừa kế chân chính, truyền thừa cổ phương.
Bởi vậy, mọi người đều thân thiết xưng loại thịt muối này là thịt muối lão nghĩa mẫu.
Tuy nhiên, duyên phận của cổ phương kia ở nhân gian dường như cũng chỉ có mười năm, cuối cùng thịt muối của lão nghĩa mẫu cũng không thực sự được truyền lại.
Hiện nay lưu thông trên thị trường đều là một ít sản phẩm phỏng chế, hoàn toàn không có mùi vị năm đó.
Chai ở trong tay gã béo này là sản phẩm chính hiệu được truyền lại từ đời ông nội, giá trị khó mà đánh giá, vào thời điểm đến Quang Minh Học Cung, phụ thân gã lấy chai thịt muối lão nghĩa mẫu này ra ngoài từ trong mộ tổ, ban cho gã béo, phảng phất như là một loại truyền thừa.
"..."
"Ánh mắt của các ngươi như vậy là sao? Nếu không phải cha ta không có dòng dõi, sẽ có thể truyền loại bảo bối này cho ta?" Gã béo ngạo nghễ nói.
"Hả? Cha của ngươi không có dòng dõi? Vậy ngươi xuất hiện từ nơi nào?" Vương Khung lộ ra biểu tình cổ quái, hỏi.
Thần sắc của gã béo khẽ biến, vừa định trả lời.
Ông! Tiếng chuông rung chuyển, truyền ra khắp Quang Minh Học Cung, cũng truyền ra khắp Xích Long Thành.
Con mắt của Vương Khung bỗng nhiên sáng lên, nhìn ra phía ngoài.
"Sơ Vương Tế rốt cuộc cũng bắt đầu!"
Một ngày này, cổ chung trong bốn mươi chín thành trong thiên hạ cùng vang lên, cộng hưởng ba mươi ba lần.
Tiếng chuông kinh thế, thiên hạ đều chấn động, tất cả mọi người biết rõ, Sơ Vương Tế năm năm một lần rốt cuộc lại bắt đầu!
Đây là thịnh sự lớn nhất của Quang Minh Học Cung, phong vân hội tụ, thiên kiêu tranh đấu, Sơ Vương sẽ sinh ra ở bên trong sinh tử tranh đấu kia.
Vạn tượng ban đầu, chí cường là vua.
Nhân vật lĩnh quân bên trong thế hệ trẻ tuổi, liền sẽ trổ hết tài năng ở bên trong Sơ Vương Tế lần này, thiên hạ chú mục, đều đang mong đợi kết quả.
"Rốt cuộc cũng muốn bắt đầu!" Tâm thần của Vương Khung khuấy động, nắm chặt song quyền.
Hắn chờ ngày này đã thực sự quá lâu, đây là tranh đấu giữa cao thủ trẻ tuổi kinh diễm nhất cùng thế hệ cùng với sân khấu lớn nhất, nếu là tu sĩ thức tỉnh Hỏa Chủng đều sẽ không nguyện ý bỏ lỡ thịnh sự như này.
Trọng yếu nhất, ân oán giữa hắn cùng với Diệp Thiên rốt cuộc cũng có thể giải quyết, một trận sinh tử, tuỳ thuộc vào số mệnh.
"Ta chờ ngươi trở lại." La Thanh Nguyên lôi kéo tay của Vương Khung, ánh mắt vô cùng kiên định.
"Dương danh thiên hạ, liền vào hôm nay." Minh Hạo Nhiên nhắm chặt hai mắt, thần sắc bình tĩnh, trong nội tâm lại là nhiệt huyết nổ vang.
Y vốn chỉ là một tiểu nhân vật dòng thứ Minh gia, dựa vào tỷ tỷ liều chết bảo hộ, mới sống tạm đến hôm nay, bởi vì gặp phải Vương Khung, từ đó vận mệnh bất đồng, tiềm năng của y dần dần kích phát, hùng tâm của y cũng ngày càng bay cao.
Hiện nay Minh Hạo Nhiên đã sớm thoát thai hoán cốt, có tư chất Kinh Long.
Trên Sơ Vương Tế lần này, y liền muốn để cho thiên hạ đều biết, để cho Minh gia triệt để lau mắt mà nhìn đối với y.
Diệp Mặc vẫn yên tĩnh điềm nhiên như cũ, Sơ Vương Tế đối với y mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì
Trong mắt của y chỉ có Vương Khung.
Chỗ Vương Khung đi đến tất sẽ có thân ảnh của y, như thể cái bóng chân chính.
Chỉ là bởi vì Vương Khung muốn tham gia Sơ Vương Tế, cho nên y mới ghi nhớ cái tên này, chỉ thế mà thôi.
"Ba ngày sau đó, các thành hội tụ tại Thiên Vương Sơn!"
Một giòn nói bùng nổ vang lên, cuồn cuộn mênh mông.
Thiên Vương Sơn, đó là cổ địa của Quang Minh Học Cung, ở vào hàng ngũ danh sơn thiên hạ, cũng là địa phương cử hành các lần Sơ Vương Tế.
"Còn có ba ngày!" Đám người hoặc là thấp thỏm, hoặc là chờ mong, hoặc là khẩn trương...
Vào ngày này, thiên hạ phong vân nổ vang, vận mệnh của rất nhiều người đều sẽ bởi vì lần Sơ Vương Tế này mà sửa đổi.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận