Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 195

Lập tức, không khí bên trong đại điện sinh ra biến hóa vi diệu.
Ánh mắt của nhóm đại lão dần dần thay đổi.
Vốn dĩ chuyện này không có liên quan quá lớn đến bọn hắn, bán cho Từ Kinh Hoàng một cái nhân tình, bày tỏ lập trường, sự tình tru diệt vị đệ tử này, chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhưng hiện tại bất đồng.
Vương Khung cũng không phải là đệ tử phổ thông, Hỏa Chủng lại cháy lên, chém giết Vạn Yêu Cốt, ngoại trừ Kỷ Nguyên Thần, liền ngay cả Mạnh trưởng lão cũng đều ưu ái có thừa đối với hắn.
Mấu chốt nhất là, phía sau hắn có một vị tồn tại thần bí kinh khủng. Tồn tại có thể đánh lui Thiên Nha bên trong Thập Nhị Vương Tọa.
Chuyện này thật quá đáng sợ.
Địch nhân không biết đã rất khủng bố, hết lần này tới lần khác còn là địch nhân khủng bố như vậy, ai sẽ nguyện ý trêu chọc?
Người nào nguyện ý trêu chọc thì tự đi mà trêu chọc!
"Ai biết được đây có phải là quỷ kế của Hắc Ám Giáo Hội hay không?" Từ Kinh Hoàng cười lạnh nói: "Vô luận nói như thế nào, Vương Khung thân mang đại tội, cho dù không có lập tức giết chết, cũng phải nhốt hắn vào tử lao!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người ngưng lại.
Liền ngay cả mấy vị đại lão giao hảo cùng với Từ Kinh Hoàng cũng cau mày lại, không nhịn được nhìn về phía Từ Kinh Hoàng.
Đầu óc của Hắc Ám Giáo Hội có vấn đề? Tự huỷ hạt giống Vạn Yêu Cốt, sau đó còn mời dạng cao thủ cấp bậc như Thiên Nha đi tới diễn trò?
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng là chuyện không thể nào, đồ đần cũng đều sẽ không làm như vậy.
Từ Kinh Hoàng nói như vậy, khiến cho bọn hắn muốn phụ họa cũng đều không có biện pháp phụ họa.
"Từ trưởng lão, ta thấy chuyện này còn cần phải thương thảo." Nam tử mập mạp mở miệng.
"Không sai, bản thân vụ án năm xưa cũng đã có một chút kỳ quặt, một vị đệ tử cảnh giới Hỏa Chủng lại có thể tiến vào cấm địa, thả đi đại hung, nghe như thế nào cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng." Một vị nữ tử duy nhất mở miệng.
Vương Khung nhìn lại theo âm thanh, nữ tử kia nhìn vô cùng trẻ tuổi, bộ dáng chỉ hơn hai mươi tuổi, chỗ mi tâm có một đường vân vảy màu đỏ, tư sắc tuyệt lệ, vóc người nóng bỏng, thực sự ngồi ngang hàng cùng với những đại lão này.
"Tinh Hà Thành nói hắn cấu kết với Hắc Ám Giáo Hội, nhưng lại không cầm ra được chứng cứ thực chất nào."
Nữ tử xinh đẹp kia mở miệng nói tiếp, Từ Kinh Hoàng nhăn sâu lông mày, không có phản bác một cách lạ kỳ.
Đạo lý ai cũng biết, chỉ là không có người điểm phá mà thôi.
Hồi đó, vụ việc bị chấm dứt vội vàng với việc Vương Khung bị phán tội chết, trong đó không biết có bao nhiêu hoạt động và giao dịch đáng xấu hổ.
Hiện nay Vương Khung nghênh ngang xuất hiện một lần nữa, chuyện này giống một cái gai, khiến cho toàn thân trên dưới Từ Kinh Hoàng đều cảm thấy không thoải mái, không được tự nhiên, muốn nhanh chóng trừ bỏ.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, Vương Khung hiện nay rốt cuộc đã không còn là gà con có thể tùy ý nhào nặn hãm hại như trước kia.
Phía sau hắn có chỗ dựa, hơn nữa còn là chỗ dựa lớn như núi.
Chí ít là ở trong mắt của những đại lão này, chỗ dựa ở sau lưng Vương Khung có lai lịch kinh người, tuyệt đối không thể tuỳ tiện đắc tội.
Bởi vậy, hướng gió thay đổi, người nào cũng không muốn chọc vào dạng phiền toái này.
"Ta chính là bị oan, Từ trưởng lão, ngươi đại khái có thể lại phế Hỏa Chủng của ta một lần nữa." Âm thanh của Vương Khung vang lên ở bên trong đại điện.
Hắn không kiêu ngạo không tự ti, trừng mắt lạnh lùng nhìn Từ Kinh Hoàng.
"Ngươi muốn chết?" Từ Kinh Hoàng trầm giọng quát.
Nếu như nơi này không phải là Hình Điện, nếu như không có Kỷ Nguyên Thần ở đây, gã đã sớm dùng một bàn tay chụp chết Vương Khung rồi.
"Ngươi có thể thử xem, nhưng ta khuyên ngươi một câu, cẩn thận mộ tổ của ngươi." Vương Khung cười lạnh, có Kỷ Nguyên Thần ở đây, hắn căn bản không sợ.
"Có ý tứ gì?" Từ Kinh Hoàng vô thức hỏi.
"Ngươi dám đụng đến một cọng tóc gáy của ta, đừng nói là ngươi, liền ngay cả mười tám đời tổ tông của ngươi cũng đừng hòng yên ổn!"
Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, hết lần này tới lần khác lại vọt ra từ trong miệng của Vương Khung như vậy, quả thực là không kiêng kị gì, khiến ánh mắt chấn động.
Lập tức, từng vị đại lão mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khung, cũng không tức giận, ngược lại là lộ ra thần sắc hiểu rõ.
"Tên tiểu tử này quả nhiên là không có sợ hãi, vị cường giả bí ẩn kia tuyệt đối là đến vì hắn."
"Thật sự là có chỗ dựa, xem ra chính tên tiểu tử này cũng biết, chẳng trách lại càn rỡ như vậy."
"Có lực lượng liền là không giống, việc này không dễ làm."
Vương Khung to gan khiêu khích quả thực chính là chứng thực quan hệ giữa hắn cùng với vị cường giả bí ẩn kia, bằng chứng như núi, không thể rung chuyển.
Trong nháy mắt, giá trị của Vương Khung ở trong lòng của bọn hắn đề thăng thẳng tắp.
Thiên phú dị bẩm, tư chất kinh người, sau lưng còn có một toà núi lớn làm chỗ dựa.
Người tài giỏi như thế coi như không thể lôi kéo, cũng tuyệt đối không thể đắc tội.
Bên trong đại điện, không khí ngưng kết, thần sắc của nhóm đại lão lại biến hóa một lần nữa.
Tất cả những thứ này đều bị Vương Khung nhìn vào trong mắt, liền ném cho Kỷ Nguyên Thần một cái ánh mắt "đáng tin cậy".
Mồ hôi lạnh trên người của Kỷ Nguyên Thần cũng đều bị dọa đi ra, nhưng sau khi nhìn thấy loại hiệu quả này, cả người đều có một chút mộng.
"Được rồi, nếu đã có tranh luận, vậy thì hãy điều tra rõ ràng đi! Dù sao thì dạng hạt giống này cũng không có nhiều." Vào lúc này, nam tử cao gầy một mực trầm mặc không nói lại mở miệng nói chuyện.
Lập tức, đám người lần lượt gật đầu, liền ngay cả Từ Kinh Hoàng cũng đều là nhíu mày, không tranh cãi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận