Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 524

Xoạt...
Áp lực trong cổ động lập tức biến mất, thân thể của Vương Khung cũng bỗng nhiên buông lỏng.
Lúc này, quần áo trên người hắn đã sớm bị mồ hôi thấm ướt.
"Vừa mới rồi là..." Vương Khung nhìn hai tay của mình, hắn rốt cuộc đã lĩnh ngộ được những gì lão bản nói với hắn lúc trước.
Ba năm thời gian, lão bản đã sớm truyền thụ cho hắn một loại lực lượng đáng sợ, hiện nay cũng chỉ mới là phong mang sơ hiện mà thôi.
"Lão bản, một ngày nào đó, ta sẽ triệt để nắm giữ loại lực lượng này." Vương Khung nắm thật chặt hai tay, vô cùng kiên định nói.
Bốp bốp bốp...
Đúng lúc này, một tràng tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang lên.
Thần sắc của Vương Khung khẽ biến, quay người nhìn lại.
"Tần lão cửu đã từng nói, giang sơn đời nào cũng có người tài, các lĩnh phong tao mấy trăm năm, người tuổi trẻ bây giờ quả nhiên càng ngày càng lợi hại."
Giọng nói già nua khàn khàn vang vọng trong cổ động.
Trong bóng tối, một vị nam tử người mặc áo bào đen chậm rãi đi ra, đầu đội mũ trùm, nhưng loáng thoáng có thể trông thấy, khuôn mặt như ẩn như hiện kia dường như đã từng bị ngọn lửa thiêu đốt, vết sẹo dữ tợn giống như mạng nhện dính vào phía trên da thịt, màu đỏ nhạt biểu hiện vết thương có niên đại xa xưa.
Thanh âm của y khàn khàn, chỗ cổ cũng có vết tích bị ngọn lửa thiêu đốt.
Nam tử áo bào đen dạo bước đi tới, sau lưng còn mang theo một vị thiếu niên, thần sắc trầm tĩnh, ánh mắt băng lãnh, trời sinh có một cỗ cao ngạo cùng với quý khí.
"Cao thủ! ?" Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút.
Khí tức phát tán ra từ trên người nam tử áo bào đen kia tuyệt đối không phải là cảnh giới Bổ Nguyên có thể có, loại cảm giác này liền giống với đối mặt Lăng Hư Phong hôm đó, thậm chí còn mạnh hơn.
Nói một cách khác, vị nam tử áo bào đen trước mặt này ít nhất cũng là Chưởng Khống Giả.
"Lại bị để mắt tới, thật sự không may." Vương Khung thầm mắng trong nội tâm.
Hắn mặc dù không biết rõ lai lịch của đối phương, nhưng bị dạng cao thủ này để mắt tới chắc chắn là không có chuyện tốt, không cần nghĩ cũng đều biết, đối phương cũng là đi đến vì Đại Hoang Hung Thần.
"Người trẻ tuổi...nơi đây không có duyên với ngươi." Nam tử áo bào đen trầm giọng nói.
Vương Khung xoay chuyển tâm niệm, đột nhiên, ánh mắt của hắn rung động, rơi vào họa tiết biểu tượng trên thắt lưng của nam tử áo bào đen.
Trên sông núi, mặt trời mọc!
"Hoàng tộc Tần thị! ?" Trong lòng Vương Khung giật thót một cái.
"Tiền bối nói phải, vãn bối sẽ lập tức rời khỏi." Vương Khung lộ ra thần sắc bất động cười nói.
"Các vị là người hoàng tộc! ?" Đúng lúc này, Lưu Nguyệt Nhi đột nhiên nói.
Sắc mặt của Vương Khung đại biến, bỗng nhiên quay đầu, hung hăng trừng nàng một cái.
"Ồ? Nha đầu có kiến thức không cạn, vậy mà biết rõ lai lịch của mấy người chúng ta." Nam tử áo bào đen lộ ra ngữ khí trầm xuống, thờ ơ nói.
"Đã nhận ra được, các ngươi cũng tạm thời không cần rời khỏi."
"Ngu xuẩn!" Sắc mặt của Vương Khung trở nên khó coi, trong nội tâm thầm mắng.
Đối phương hiển nhiên là có quan hệ cùng với Tần Hoàng Đình, nhưng nếu như thật sự là người hoàng tộc, thu hồi thần hình nguyên bản thuộc về Hoàng Đình, cần gì phải lén la lén lút, tính toán tiểu bối như vậy? Nếu có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận nâng cao cờ hiệu, coi như là Quang Minh Điện cũng sẽ không đến tranh đoạt.
Rất hiển nhiên, ở trong này có mờ ám, nếu giả vờ như không biết, nói không chừng còn có cơ hội rời đi, nhưng con nhóc ngu xuẩn Lưu Nguyệt Nhi này vậy mà lại chọc thủng ở trước mặt, người ta có thể thả cho ngươi rời đi?
"Người trẻ tuổi, ngươi rất thông minh." Nam tử áo bào đen nhìn về phía Vương Khung, đột nhiên nói.
"Ngươi có thể đoán được lai lịch của mấy người chúng ta sao?"
Vương Khung nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày, mới hơi không nắm chắc nói: "Các ngươi là...tiền triều dư...người may mắn còn sống sót! ?"
"Cái gì?" Thần sắc của Lưu Nguyệt Nhi đại biến, miệng nhỏ hơi há ra, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trước kia vào thời điểm Lão Tần Hoàng còn tại thế, đương kim bệ hạ chỉ là một vị cửu hoàng tử thất bại, nhưng không ai ngờ được, vị cửu hoàng từ nhìn như thường thường không có gì lạ vậy mà ngực giấu cẩm tú, nội liễm phong mang, cơ duyên cực sâu, khó có thể tưởng tượng.
Lúc đó y thần thông chưa thành, liền đơn thương độc mã vào cung giết huynh, tru diệt một nhà thái tử, trên dưới ba trăm sáu mươi mốt người không có một ai còn sống sót.
Bởi vì cọc huyết án này, năm đó cửu hoàng tử bị đày đến Bắc Cảnh tuyết mạc, hết thảy phảng phất như đã được chú định, truyền kỳ của Thập Nhị Vương Tọa bắt đầu từ đây.
Sau đó Lão Tần Hoàng băng hà, cửu hoàng tử giết trở lại Đế Đô, tru sát hơn sáu ngàn tám trăm đồng tộc, kẻ liên luỵ lưu vong vượt qua mười vạn người, y tắm rửa máu tươi, leo lên hoàng vị.
Đến bước này, huyết mạch hoàng tộc Tần thị liền suy tàn, huynh đệ đồng tộc cơ hồ bị y tàn sát sạch sẽ.
Nhưng ở trong thế gian một mực có lời đồn, đã từng có lời đồn đại rằng trong vụ án năm xưa có người chạy thoát, cũng mang trong mình dòng máu hoàng tộc Tần thị.
Bọn hắn đeo tội nghiệt cùng với nguyền rủa trên lưng, là tàn dư cựu triều mà vị tồn tại chí cao kia không thể dung thứ.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, bọn hắn cũng là đồng tộc của Tần Hoàng bệ hạ.
"Vậy mà lại là những người này..." Gương mặt xinh đẹp của Lưu Nguyệt Nhi tái nhợt, nàng rốt cuộc cũng biết được ánh mắt của Vương Khung đại biểu cho ý tứ gì, nàng cũng biết chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Trên thực tế, thân phận dư nghiệt tiền triều còn mẫn cảm hơn thân phận của Vương Khung nhiều, một khi bại lộ, giết người diệt khẩu đã là sự tình nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận