Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 849

"Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?" Tam Hoàng Tử cả giận nói.
"Thánh Nữ đã truyền lời đến, cấm túc điện hạ ba tháng, không thể vọng động, bằng không mà nói..." Thanh âm của nam tử áo bào đen im bặt mà dừng, nhưng lời sau cùng cũng đã rét lạnh như sương, ý tứ trong đó cũng không cần nói cũng biết.
Khuôn mặt của Tam Hoàng Tử run lên, cứng rắn ép xuống sự tức giận nguyên bản.
"Vương Khung, ta ngược lại muốn nhìn xem mệnh của ngươi đến cùng lớn bao nhiêu." Trong mắt Tam Hoàng Tử lóe lên một vệt hung mang, y quay người rời đi, đi ra khỏi đại điện.
...
Vũ Vương Thành!
Tám đại Vương Thành trong thiên hạ, Vũ Vương Thành, Khương Vương Thành, Viêm Vương Thành, Mục Vương Thành, La Vương Thành, Bạch Vương Thành, Đường Vương Thành cùng với Mạnh Vương Thành.
Trong đó là Vũ Vương Thành là điệu thấp thần bí nhất, cơ hồ không nhìn thấy cường giả thậm chí là môn nhân đệ tử gì đi lại ở bên ngoài.
Nhưng Vũ Vương Thành lại là mạnh nhất ở trong đó.
Bởi vì, chỉ có Vũ Vương Thành sinh ra một vị cao thủ tuyệt thế trăm năm hiếm thấy.
Thiên Thu Kiếp Chủ, đó là đệ nhất cao thủ Vũ Vương Thành, tồn tại đỉnh tiêm trong « danh sách trăm đại dị năng giả ».
Bất đồng so với những cường giả như Hoàng Kim Vương, Hài Khách, Hắc Kiếm Ma, Thiên Thu Kiếp Chủ là cường giả cảnh giới Linh Lô hàng thật giá thật.
Một trong những tồn tại chí cường chân chính từng sừng sững trên thế gian.
Lúc trước người nào cũng sẽ không ngờ được, Vũ Vương Thành im hơi lặng tiếng sẽ ở giữa mấy chục năm xuất hiện lực lượng mới, tung hoành thiên hạ, thành tựu cảnh giới Linh Lô, đứng trên đỉnh cao thế gian.
Hiện nay địa vị của Thiên Thu Kiếp Chủ tại Vũ Vương Thành đã là siêu nhiên có một không hai, là đệ nhất nhân không thể tranh cãi.
"Tên gia hoả Vương Khung này, đúng là không có chuyện gì mà hắn không dám làm!" Vũ Vô Cực nhìn tình báo trong tay, trong mắt loé lên dị sắc, không nhịn được tán dương.
Vị đệ tử duy nhất của Thiên Thu Kiếp Chủ này, ở bên trong « Mạt Pháp Kinh Quyển » đã kết xuống giao tình sinh tử cùng với Vương Khung.
Sau khi trở lại Vũ Vương Thành, y liền bắt đầu bế quan, hiện nay đã đạp vào hàng ngũ Chi Phối Giả, lại một lần nữa thu được tin tức của Vương Khung, trong lòng không khỏi ngứa ngáy không chịu nổi.
Đặc biệt là nhìn thấy Vương Khung dùng sức một mình, giam toàn bộ môn nhân đệ tử của các thế lực khắp nơi, coi như là Vũ Vô Cực cũng đều không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
Dạng khí phách này, đích xác đủ tư cách làm bằng hữu của y.
"Đồ Hầu...là tên tiểu gia hỏa kia sao?" Đúng lúc này, tất cả nồng vụ chung quanh đều tiêu tán, từng cây cột kim loại cũng chậm rãi chìm vào trong đất.
Một vị nam tử trung niên đi tới, y mặc một thân áo bào rộng, đung đưa theo gió, bộ dáng gầy gò, cực giống thư sinh yếu đuối.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ không ngờ được nam nhân trước mắt này lại chính là Thiên Thu Kiếp Chủ uy chấn thiên hạ.
"Lão sư, chính là kẻ mà ta thường xuyên nhắc tới kia, chậc chậc, quả nhiên không có làm cho ta thất vọng." Vũ Vô Cực nhếch miệng cười, hai mắt sáng như đuốc, hiện ra dị sắc, trong nội tâm đã sớm chiến ý dạt dào.
Y vừa mới đột phá tới cảnh giới Dung Khí, đạp vào Chi Phối Giả, đang khát vọng có đối thủ giống như Vương Khung.
"Tên tiểu gia hỏa phá Sơ Vương Tế kia, quả nhiên có một chút ý tứ." Thiên Thu Kiếp Chủ đột nhiên nói.
Vũ Vô Cực nghe thế cũng hơi sửng sốt.
Dạng lời bình này được nói ra từ trong miệng sư tôn y, chính là rất ít gặp.
Phải biết rằng Thiên Thu Kiếp Chủ bởi vì có quan hệ đến thân thế, tính tình rất nội liễm, đối với hết thảy đồ vật cũng cực kỳ lạnh lùng, coi như là người bên trong Vũ Vương Thành có giá trị cho y chú ý cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng vào thời điểm y đề cập đến Vương Khung, lại toát ra một tia hứng thú.
Chuyện này đối với Vũ Vô Cực quả thực là không thể tưởng tượng.
"Ngươi muốn nhìn tên tiểu gia hỏa kia một chút không?" Thiên Thu Kiếp Chủ đột nhiên nói.
"Có ý tứ gì?" Vũ Vô Cực vô thức hỏi.
"Đi theo ta đi!" Thiên Thu Kiếp Chủ khoát tay, ống tay áo như gió, cuốn theo Vũ Vô Cực liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
...
Đại dương mênh mông vô tận giống như một con cự thú ẩn núp, có lúc là sóng giận dữ, có khi nhẹ nhàng lan tràn.
Dưới đáy biển sâu, trên một hòn đảo hoang.
Tiêu Vệ Mưu giống như chó nhà có tang, đang ăn một miếng thịt sống đẫm máu, gã ăn như gió cuốn, không cảm thấy tanh hôi chút nào, ngược lại còn lộ ra vẻ say mê.
Khí tức của hắn cũng đã khôi phục không ít, vết thương đã sớm khép lại.
"Dạng người này vậy mà cũng có thể luyện thành « Hỏa Thần Công » do Hoắc Pháp Vương lưu lại, quả thật là tạo hoá vô thường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận