Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 899

"Ngươi hãy mang Vu Thập Nhị cùng đi vào." Vương Huyền Cương xoay người lại, nhìn về phía Vương Khung.
"Bên đó có đáp án mà ngươi muốn."
"Ngài đang nói..." Trong nội tâm Vương Khung nổi lên gợn sóng.
"Có lẽ cũng nên để cho ngươi biết rõ, toàn cảnh của cái thế giới này!" Vương Huyền Cương lộ ra ngữ khí trầm trọng, dường như hạ một loại quyết tâm nào đó.
"Đi thôi!"
Nói xong, y giơ tay lên, Vương Khung liền biến mất tại chỗ.
"Ngươi quá sủng ái hắn, không nên để cho hắn làm ẩu, bây giờ còn chưa đến lúc!" Đúng lúc này, một thanh âm vang vọng, phảng phất như đến từ hư không, bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là âm thanh vọng lại.
"Hắn đã không phải là tiểu gia hỏa, hẳn đã có quyền được biết một ít chuyện." Vương Huyền Cương nhìn về một phương hướng nào đó, sắc mặt đột nhiên hơi trầm xuống.
"Lúc trước Hắc Nhận mang hắn đi, thả ở Quang Minh Học Cung, ngươi liền không nên giấu diếm ta." Nói xong, bên trong con ngươi của Vương Huyền Cương hiện lên một tia sát khí nồng đậm, không gian chung quanh cũng đều giống như thủy triều phập phù.
"Thân phận của tên tiểu tử này quá mẫn cảm, ngươi phải biết rõ...hắn chính là thuần huyết!" Giọng nói lạnh lùng lại vang vọng một lần nữa.
"Bá Đạo Chân Cương!" Đôi mắt của Vương Huyền Cương ngưng lại, phun ra bốn chữ.
"Huyết mạch của hắn môt khi thức tỉnh, Vương gia sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cục diện như vậy người nào có thể thu dọn?" Giọng nói lạnh lùng lo lắng nói.
"Trong thiên hạ đương thời, ngoại trừ Tần Cửu, Đạo Vô Nhất, còn có vị Hắc Ám Giáo Hội kia, chỉ sợ là không có ai có thể đứng ở phía trước bộ tộc kia...một điểm này, ngươi càng rõ ràng hơn so với ta."
"Thì tính sao?" Vương Huyền Cương lắc đầu nói.
"Giang sơn đời nào cũng sinh ra tài tử, tất cả đều tỏa sáng mấy trăm năm...ngươi cho rằng ba kẻ trốn ở Tam Dương Trấn kia cũng không có làm gì sao?"
"Bọn hắn chế tạo ra binh khí đáng sợ nhất, cược hết thảy vào tương lai." Bên trong con ngươi của Vương Huyền Cương lấp lóe ra một vệt tinh mang doạ người, như mặt trời mới mọc vọt lên, như vạn vật phục sinh...bao hàm chờ mong cùng với kỳ vọng.
"Trên người tên tiểu tử kia cất giấu lực lượng có thể chi phối tương lai!"
"Ngươi quá coi trọng hắn, Bá Đạo Chân Cương..."
"Chờ xem! Thiên Khải Bảo Khố một khi xuất thế, hết thảy liền biết!" Vương Huyền Cương ngắt lời thanh âm từ trong hư không kia.
"Hi vọng tên tiểu tử kia sẽ không cô phụ ngươi!"
Lời nói rơi xuống, dao động bên trong hư không chậm rãi tiêu tán, như mây khói huyễn diệt, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
"Tên tiểu tử này...cho tới bây giờ cũng đều chưa bao giờ làm cho ta thất vọng!" Vương Huyền Cương thì thào khẽ nói.
...
Tại Thập Vạn Đại Sơn, hang động cổ lão truyền đến tiếng gào thét kinh người.
Cương phong phần phật, truyền ra từ bên trong hang động cổ lão, dẫn tới đất rung núi chuyển, khí tức huyết tinh đập vào mặt mà tới.
"Xem ra ngươi đã chịu thiệt lớn!" Bên trong bóng tối, một vị thanh niên chậm rãi đi tới, đi vào hang động cổ lão.
"Quan Quân Hầu, tình báo của ngươi có sai lầm." Tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng.
"Xem ra hắn đã đạt được đại cơ duyên tại Tuyệt Ngục, ở trong hiểm cảnh tiến thêm một bước, ta ngược lại đã xem nhẹ hắn." Quan Quân Hầu lạnh giọng nói.
Ánh mắt y như đao, nhìn vào bên trong hang động.
"Dịch Thần Hình cũng đã chết rồi, nhưng cũng không đáng gì, chỉ đáng tiếc cho bộ Hư Không Khí Thần Khải, đó chính là do Hoắc Pháp Vương đích thân luyện chế!"
"Tên ngu xuẩn kia vậy mà không thể phát huy ra uy lực chân chính của món bảo giáp kia."
Ở phía trước hang động, đột nhiên lộ ra một tia sáng.
Quan Quân Hầu chậm rãi đi ra phía trước.
"Trần Cung, ngươi hẳn là đã thăm dò ra lai lịch của hắn, thật đáng tiếc, bên kia là Tân Hỏa Sơn, ngươi không thể hiển lộ bản thể, thi triển toàn lực."
Dứt lời, Quan Quân Hầu đi ra từ trong bóng tối.
Một chùm sáng sáng rủ xuống từ mái vòm cửa hang, rơi vào giữa hang động.
Máu tươi không ngừng chảy.
Một thân ảnh to lớn hiển hiện.
Dó là một đầu yêu thú, thân thể như long, lân phiến mọc đầy như gai, đôi mắt màu đỏ tươi lật qua lật lại, vết thương dữ tợn trên phần lưng phảng phất như vỡ ra, lộ ra xương trắng.
"Lục Tí Thần Thông bị phá, vậy mà bị thương thành dạng này, thực lực của hắn cũng không chỉ đề thăng một chút." Quan Quân Hầu nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, hờ hững nói.
"Đồ Hầu, ngươi quả nhiên không có làm cho ta thất vọng."
Oanh...
Thân thể khổng lồ động đậy, toàn bộ hang động cũng đều chấn động.
"Vương Khung, lần sau gặp mặt, ta nhất định phải ăn tươi ngươi! !" Thanh âm cừu hận vang vọng ở bên trong hang động.
"Chờ đến khi thương thế của ngươi phục hồi như cũ, liền có thể đi săn bắt, tâm phúc của Đồ Hầu đã bị buộc đến tuyệt cảnh." Quan Quân Hầu khẽ mỉm cười, lộ ra bộ dáng nắm chắc tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận