Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 476

Người đốn củi này hiển nhiên đã bị lão bản chiều hư, đều xem tất cả mọi người là dê béo.
"Đại thúc, cho ta mười lạng thuốc lá." Vương Khung đột nhiên nói.
"Lão đại..." Dương Kỳ sửng sốt, đây rõ ràng chính tự biến chính mình thành dê béo.
"Người trẻ tuổi, có ánh mắt." Người đốn củi nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng ố vàng: "Hôm nay có thể ăn một bữa cơm thịnh soạn."
Nói xong, y lấy ra một bọc da thú rách nát, trong bọc tràn đầy thuốc lá.
Vương Khung tiến hành ước lượng, khoảng chừng mười cân, có lẽ còn kém một chút.
Nhưng hắn cũng lười tính toán, dù sao cũng là mua cho lão bản.
"Đại thúc, nếu như nam nhân kia lại tới tìm ngươi mua thuốc lá, ngươi hãy nói cho y, có người muốn đòi tiền lương, muốn gặp y."
Vương Khung đưa một chiếc Hoả Giới chứa 300 cân thịt quái vật cấp hai, rồi xoay người rời đi.
Người đốn củi nhìn bóng lưng Vương Khung đi xa, đột nhiên, ở trên hông của y, cây rìu rỉ sét kia rung động nhè nhẹ, phát ra một tiếng than nhẹ.
Người đốn củi dùng tay vỗ trấn an, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
"Đệ tử của Hắc Nhận, Yêu Tượng Đao...có ý tứ..."
Lòng bàn tay thô ráp của người đốn củi vỗ nhẹ lên trên chiếc rìu rỉ sét trên hông, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt lười biếng của y.
"Lão bằng hữu, gặp được đồng loại khiến cho ngươi hưng phấn như thế sao?" Người đốn củi khẽ nói, lộ ra nụ cười, chợt lắc đầu.
"Chỉ tiếc...phong mang của thanh đao kia còn chưa xuất hiện..."
Ông! Lời nói rơi xuống, chiếc rìu dần im bặt, có vẻ như đã mất đi hứng thú.
Nụ cười trên mặt người đốn củi càng tươi hơn, thu hồi Hỏa Giới Vương Khung đưa cho.
Y đứng dậy, cầm rìu, phần eo nhẹ xoay, hai tay dùng lực, lưỡi rìu bỗng nhiên rơi xuống, chém lên trên Đại Khô Vinh Mộc.
Một rìu!
Hai rìu!
Ba rìu!
...
Ở trên lâm trường làm việc to như vậy, chỉ có âm thanh đốn hạ.
Ầm ầm! Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn, có tiếng sấm mơ hồ đan xen.
Tất cả mọi người đình chỉ động tác ở trong tay, nhìn về phía chân trời.
Phanh! Vào lúc này, một đạo lôi quang rủ xuống, hóa thành nghìn đạo, giống như kiếm quang xuyên thấu, xóa bỏ tất cả mọi người.
Ngay vào lúc đạo lôi quang kia sắp xuyên qua người đốn củi, không gian chung quanh bỗng nhiên vặn vẹo, trực tiếp đánh tan đạo lôi quang kia, hóa thành vô hình.
"Ta ngược lại là không ngờ được, ngươi sẽ trốn ở dưới mí mắt ta."
Bên trong không trung, một thân ảnh đáng sợ giáng lâm, lôi đình trào lên quanh người, cuồng bạo kinh người.
Trên đầu y đội một chiếc vương miện bằng vàng, dũng mãnh như một vị vua, lộ ra vẻ uy nghiêm không gì có thể sánh được.
"Tận Thế Thành Lũy thật sự bá đạo, kiếm miếng cơm ăn mà cũng đều không được!" Người đốn củi khẽ liếc mắt nhìn, thản nhiên nói.
Nam tử bị lôi đình quấn quanh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, duy trì một khoảng cách nhất định cùng với người đốn củi.
"Nhân vật như ngươi, có khẩu vị cỡ nào? Thôn thiên thực địa cũng đều không đáng kể, phiến Phế Thổ nhỏ bé này chỉ sợ cũng không đủ cho ngươi ăn no."
"Tiểu quỷ, ngươi đang nói cái gì thế? Ta chỉ là người đốn củi." Ánh mắt của người đốn củi dần dần trở nên băng lãnh, thờ ơ nói.
Ầm ầm! Lôi đình mãnh liệt càng trở nên xán lạn, thần sắc của nam tử kia khẽ biến, lực lượng trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, kiêng kỵ nhìn chằm chằm người đốn củi trước mắt, cắn răng nói: "Ngoài ra, ngươi còn là một trong Thập Nhị Vương Tọa."
Phanh phanh Phanh! Đột nhiên, một cỗ khí tức rộng lớn kinh khủng phóng lên tận trời từ trong cơ thể người đốn củi.
Y lúc này rốt cuộc không còn mộc mạc dân dã như vừa rồi, áo vải bay phần phật, dựng dục kiếp phạt, khí chất như thế như phong mang vạn trượng, chấn động thế gian.
Nam tử bị lôi đình quấn quanh kia bỗng nhiên biến sắc, cảm thấy áp lực lớn lao.
Trong lúc mê man, y chỉ cảm thấy một ngọn núi giáng xuống từ trên trời, nặng nề ép tới, thiên hạ sụp đổ, vạn đường khô héo, sông núi đổi thay, tinh tú suy tàn.
Nhất cử nhất động của y dường như cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của đối phương, mỗi một tấc máu thịt đều thừa nhận khó áp lực có thể tưởng tượng.
"Ngươi đã biết vì sao lại gọi là vương toạ chưa?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, giống như truyền đến từ cửu thiên thập phương.
Nam tử bị lôi đình quấn quanh hơi hơi rung động thân thể, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
"Tại..tại sao...chênh lệch lại lớn như vậy?"
Mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trên trán, ánh mắt của y run rẩy, tràn ngập rung động cùng với sợ hãi.
Đã từng có lúc, y cho rằng truyền thuyết được thế nhân thổi phồng kia đã sớm rút xuống như nước sông ngày hè, giang sơn đời nào cũng sinh ra tài tử, thời đại mới chú định sẽ thay thế trật tự cũ.
Chỉ là vào thời điểm y chân chính đối mặt, mới phát hiện ra chính mình sai lầm đến như thế nào.
"Tiểu quỷ, ngươi còn quá non." Người đốn củi khẽ nói, vẻ bình tĩnh bên trong con ngươi không lay động: "Cơm của Tận Thế Thành Lũy...ta cũng ăn không nổi."
Nói xong, y bước ra một bước, biến mất không thấy gì nữa.
Phù...
La Vô Phong rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, lôi quang quanh người tiêu tán, lộ ra ánh mắt hoảng sợ nhìn phương hướng người đốn củi biến mất, siết chặt nắm đấm.
"Thập Nhị Vương Tọa..."
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận