Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 499

"Trong những năm tháng đen tối nhất đó, tiền bối nhân loại đã coi sinh mệnh như ngọn lửa để soi sáng con đường phía trước, nếu như không có tiền bối mở mang hoang vu, thì làm sao sẽ có con đường tu hành Hỏa Chủng như hôm nay?" Tống Thiên Ba đảo ánh mắt qua đám người, nói một cách nặng lời.
Hiện nay, con đường tu hành Hỏa Chủng phổ biến khắp thiên hạ, nhân loại tận hưởng hòa bình, có được lực lượng, chém giết yêu thú, tung hoành thiên địa.
Nhưng mà, bọn hắn đều đã quên mất, ở trong những năm tháng gian khổ nhất, hệ thống tu hành Hỏa Chủng còn chưa được sáng lập, lúc đó mạng người như cỏ rác, ti tiện không chịu nổi.
Ở dưới hoàn cảnh như vậy, tiền bối chịu chết, bỏ ra hi sinh cỡ nào mới có thể sáng tạo ra được cục diện như hiện nay?
Nực cười, an phận thủ thường và quên đi nguy hiểm vẫn luôn là nhược điểm của nhân loại.
Những truyền thuyết và câu chuyện khác nhau được lưu truyền trên thế gian, nói rằng yêu thú đều không thể chịu nổi một kích, một cọng cỏ cũng có thể chém yêu thú, một hòn đá có thể ném chết yêu thú...thậm chí ngay cả một cái bánh bao tiện tay cầm lên cũng có thể đập chết một đám yêu thú.
Thậm chí là một người bất kỳ cũng đều có thể tay xé yêu thú, phá diệt Yêu Vực.
Nếu thật sự là như vậy, tiên hiền nhân loại làm sao phải ôm ý chí quyết tử, dùng vô số sinh mệnh trải đường cho hậu thế?
Đây quả thực là đang làm bẩn công tích của tiền bối, xoá bỏ hành trình chinh chiến máu lửa.
"Sư huynh dạy rất đúng." Đám người đồng thanh hô, không dám phản bác.
"Tống sư huynh, Quang Minh Điện chúng ta đã thủ hộ thế gian nhiều năm, hiện nay những súc sinh này đã sớm không có lực lượng như lúc trước." Thần Tuần không nhịn được nói.
Địa vị của gã khá cao, cũng tương đối thân cận cùng với Tống Thiên Ba, cho nên cũng không có quá nhiều kiêng kị.
"Uy hiếp ở khắp mọi nơi." Tống Thiên Ba liếc nhìn gã, thản nhiên nói.
Đối với đệ tử Quang Minh Điện trấn thủ tại Phế Thổ mà nói, uy hiếp không chỉ bắt nguồn từ yêu thú, còn có thế lực khác.
Cũng ví dụ như lần này, một cái thế lực nho nhỏ mới quật khởi vậy mà liên tiếp chém giết đệ tử Quang Minh Điện, điên cuồng như vậy, quả thực là tội ác tày trời.
"Kẻ tên là Đồ Phu kia lại xuất thủ rồi?" Thần Tuần không nhịn được hỏi.
"Hắn đã giết Hải Ma Sa!" Tống Thiên Ba trầm giọng nói.
"Cái gì?"
Bên trong mật thất đột nhiên rơi vào yên tĩnh như chết, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc khó có thể tin?
Hải Ma Sa là cao thủ vô thượng của Quang Minh Điện, người nổi bật bên trong thế hệ trẻ tuổi, gã được rất nhiều người ký thác kỳ vọng, lại qua ba tháng nữa, gã liền có thể rời khỏi Phế Thổ, trở về ngoại giới, lĩnh hội cảnh giới Dung Khí.
Cao thủ như thế, vậy mà chết ở trong tay Đồ Phu?
"Người điên này..." Thần Tuần cắn răng, không nhịn được nói.
"Chẳng trách cao thủ đều xuất động, hoá ra là vì thảo phạt người điên này." Có người giật mình nói.
Xích Hỗn Nham là một trong số rất nhiều cứ điểm của Quang Minh Điện, có khoảng cách gần nhất đối với hàng thịt số 73.
Chẳng trách vừa mới rồi các cao thủ đều xuất động, mới đầu, mọi người chỉ cho rằng đó là phát hiện ra yêu thú khó lường, không ngờ được vậy mà lại là vì hủy diệt hàng thịt số 73, bắt giết Đồ Phu.
"Người điên này không biết sống chết không biết gốc rễ, không biết chúa tể của phiến thiên địa này là người nào, tự đạp vào con đường chết." Có người cười lạnh nói.
Cho dù là tại Phế Thổ, Quang Minh Điện cũng là thế lực ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Đối mặt với loại quái vật khổng lồ này, bất kể ở phía sau là ai cũng đều phải chôn vùi, đây là con đường nhanh nhất, tiến về phía hủy diệt cùng với tử vong.
"Mỗi một thời đại đều có cuồng nhân, sau ngày hôm nay, liền sẽ không còn hàng thịt số 73!" Tống Thiên Ba thản nhiên nói.
Phách lối là cần phải trả giá đắt, mà cái giá phải trả thường thường là không thể tiếp nhận.
"Ngu si cỡ nào mới chính làm ra dạng phán đoán suy luận như thế này?"
Đột nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang vọng ở bên trong mật thất.
Sắc mặt của Tống Thiên Ba đại biến, nhìn lại theo tiếng nói.
Bên trong mật thất, ngoại trừ đệ tử Quang Minh Điện cũng không có những người khác.
"Ở trong quang minh, đã sớm mất đi lòng kính sợ, xem ra ngươi cũng không hề có sự khác biệt với bọn hắn." Giọng nói kia lại vang vọng một lần nữa.
Lời nói rơi xuống, một thân ảnh chậm rãi hiển hiện từ bên trong cái bóng của đám người, thân thể của hắn dần dần trở nên chân thực, bước ra một bước, lộ ra chân dung.
"Người nào?" Tống Thiên Ba nghiêm nghị quát, bên trong con ngươi lóe ra thần sắc khó có thể tin.
Nơi này chính là Xích Hỗn Nham, một trong số những cứ điểm trọng yếu nhất của Quang Minh Điện, người ngoài ngay cả tới gần cũng không thể, chớ đừng nói chi là lẻn vào nội bộ.
Đây quả thực là sự tình bất khả tư nghị.
"Có lẽ các ngươi đã biết rõ..." Vương Khung mỉm cười, mây trôi nước chảy: "Ta gọi là Đồ Phu!"
"Cái gì! ?"
Cái tên này giống như kèn lệnh ác ma, vang vọng mật thất, mang đến vô tận rung động cùng với kinh dị.
Đây là người điên tự ý chém giết đệ tử Quang Minh Điện.
Tên cuồng nhân khiến cho cao thủ Quang Minh Điện đồng thời xuất động chinh phạt, vậy mà lại đường hoàng xuất hiện ở bên trong cứ điểm Xích Hỗn Nham.
Quỷ dị như vậy, quả thực vượt qua dự liệu cùng với tưởng tượng của tất cả mọi người.
Vào giờ phút này, cao thủ Quang Minh Điện mới chính thức nhận thức được, nam nhân này so với trong truyền thuyết còn đáng sợ hơn nhiều, chẳng trách Mạc Bất Phàm, Hải Ma Sa cũng đều chết ở trong tay của hắn.
"Ngươi...ngươi muốn như thế nào?" Tống Thiên Ba nghiêm nghị quát.
"Ta muốn tính mệnh của các ngươi, trảm quang minh lập phong bi!" Vương Khung khẽ nói, giọng nói bình tĩnh lại như kinh lôi mênh mông, đánh thẳng vào tâm can của đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận