Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 586

Ông! Hỏa Chủng màu đen bỗng nhiên chấn động, hư ảnh hoa sen hiển hiện ở chỗ trung ương, chậm rãi nở rộ, thôn phệ đoàn tinh, khí, thần huyền diệu kia.
Trong nháy mắt, Vương Khung liền cảm thấy cơ thể nóng bừng, máu sôi lên, hoạt tính thân thể tăng gấp bội, toàn thân phảng phất như có núi lửa phun trào, dung nham cực nóng gào thét mà tới.
"Con bà nó...quả nhiên có chút môn đạo."
Vương Khung cắn răng, may mắn là lúc trước Bạch gia truyền thụ cho hắn "Nguyên Cốt Trúc Cơ Pháp", bảo cốt đã sinh, một chút lực lượng ấy cũng không được coi là cái gì, tuỳ tiện liền có thể luyện hóa.
Ông! Hỏa Chủng màu đen bùng lên mạnh mẽ, chín tầng ánh lửa rất có xu thế hợp lại làm một, đoàn tinh, khí, thần bàng bạc kia dần dần bị xâm chiếm luyện hóa từng bước.
Ầm ầm! Đúng lúc này, tâm thần của Vương Khung đại động, đại não nổ vang, cảnh tượng trước mắt vặn vẹo, thần hồn rời rạc, phảng phất như tiến vào một cái thế giới khác.
Thần thông sắp thành, tất có tâm ma xuất hiện!
Đây là dấu hiệu trước khi huyền công sắp thành, điềm báo vào trước khi năng lực thức tỉnh.
Vương Khung có thể kết luận, năng lực thức tỉnh lần này nhất định không hề tầm thường.
Bởi vậy hắn giữ vững tâm thần, vận chuyển Hỏa Chủng, cố gắng hết sức chống lại dạng huyễn tượng này.
Nhưng mà, huyễn tượng giống như là Thiên Hỏa giáng lâm, lôi kiếp bổ tới, khó mà ma diệt.
Rốt cục, trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút, thân thể dường như mất đi chỗ dựa, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, lại phát hiện ra chính mình vậy mà ở bên trong núi sâu.
Núi đen sừng sững, nước trắng mênh mông, phong cảnh cằn cỗi.
"Ảo giác, đây chính là ảo giác do tâm ma gây ra!" Vương Khung liên tục cảnh cáo chính mình.
"Đâu là thật, đâu là giả? Sinh ra làm người, cũng chỉ là giả tạo mà thôi!"
Đúng lúc này, một thanh âm to lớn vang lên, cuồn cuộn mênh mông, chấn động sơn dã.
Trong lòng Vương Khung đại động, nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền trông thấy, ở bên bờ nước trắng mênh mông kia có một thân ảnh lẻ loi, ngồi xếp bằng thả câu, áo bào đen bay phất phới.
"Là người nào?" Vương Khung kinh nghi bất định, không nhịn được nói.
"Lại đây ngồi đi, đã thật lâu không có ai nói chuyện phiếm với ta!" Nam tử áo bào đen cũng không quay đầu lại, cô đơn nói.
Vương Khung hơi do dự một chút, đi tới.
Ông! Bên trên làn nước trắng xóa, sương mù bốc lên, Vương Khung đứng bên cạnh nam tử áo bào đen, lại có một chút không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
"Nơi đây là ảo cảnh! ?"
"Có lẽ nơi này mới là thế giới chân thực, ngươi chỉ là tỉnh lại từ trong mộng mà thôi." Nam tử áo bào đen thản nhiên nói.
Vương Khung nghe vậy, tâm thần đại chấn, trong mắt lóe lên ánh sáng lăng lệ: "Ngươi đang mê hoặc ta."
"Lòng người bị che khuất, không thấy rõ chân tướng vạn vật, cái gọi là tu hành, chính là phân biệt giả dối...thật giống như Thiên Võng của Tần Đạp Thiên, ngươi nói nó là thật hay giả?" Nam tử áo bào đen cười nói.
"Chuyện này..." Vương Khung khẽ giật mình, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
"Người trẻ tuổi, con đường của ngươi còn rất dài...con đường này chỉ có thể do chính ngươi đi, người phía sau ngươi không thể giúp ngươi, Hắc Nhận không được, Yêu Tượng cũng không được, coi như là..." Nam tử áo bào đen chậm rãi nói.
Y còn có một câu không nói, sự kinh nghi trong lòng của Vương Khung liền nhiều hơn một phần, nam nhân này dường như biết được hết thảy, hiểu rõ mọi bí mật của hắn.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Người trẻ tuổi...chính là không có kiên nhẫn." Nói xong, nam tử áo bào đen nhẹ nhàng lắc cần câu trong tay một cái, dường như có cá lớn mắc câu, nhưng y cũng bất động, mặc cho cần câu di chuyển.
"Ngươi họ Vương! ?" Nam tử áo bào đen xoay chuyển lời nói, đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
"Có vấn đề gì sao?"
"Túc ta còn trẻ, đã từng gặp một nam nhân họ Vương, y cũng không có tính nhẫn nại giống như ngươi, họ Vương dường như cũng đều như thế..." Nam tử áo bào đen lẩm bẩm nói, nói được một nửa lại dừng lại.
"Không! Vẫn có một chút khác biệt, y còn mạnh hơn so với ngươi...cũng không phải là mạnh hơn một chút...nếu có cơ hội, ngươi có thể về nhà y nhìn, nói không chừng là có quan hệ thân thích...dù sao thì các ngươi đều là họ Vương...ở bên trong dòng sông lịch sử nhân loại, cái họ này rất đặc biệt. "Người." Nam tử áo bào đen đột nhiên xoay đầu lại, lộ ra ý cười.
Vào giờ khắc này, sương khói mông lung trên mặt y bỗng nhiên tán đi.
Bây giờ Vương Khung mới thấy rõ khuôn mặt của y, chỗ trán của đối phương có một con mắt thẳng đứng, nhấp nháy tinh mang, vô cùng huyền diệu.
"Ngươi...ngươi là...Chân Vương! ?" Vương Khung vô thức nói.
"Ha ha ha...nhân loại...phản ứng của ngươi hơi chậm!" Nói xong, nam tử áo bào đen đứng dậy, y móc ra một nắm hạt đậu từ trong ngực ném về phía làn nước trắng chảy xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận