Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 224

Vương Khung kinh nghi bất định, đi lên phía trước, chậm rãi đẩy cửa đá ra.
Ầm ầm! Khí tức lạnh lẽo ùa ra từ khe cửa, thấm vào máu thịt, vào tận xương tủy.
Bên trong cửa đá, một mảnh tối tăm.
Nhưng lông mày của Vương Khung lại bỗng nhiên nhảy một cái.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, ở sâu trong bóng tối kia, có một bóng người vô cùng gầy gò đang ngồi xếp bằng, tiếng thở của y vang vọng trong không gian u ám, nặng nề như vực thẳm, mỗi một lần phun ra nuốt vào, bóng tối xung quanh dường như cũng đang nhấp nháy theo.
"Tiểu Diệp Tử? Tiểu Mặc Mặc?" Vương Khung thấp giọng kêu lên.
Ầm ầm! Đột nhiên, một cỗ chấn động đáng sợ truyền đến từ sâu trong bóng tối.
Thân thể Vương Khung chấn động mạnh một cái, chỉ cảm thấy huyệt thái dương phồng lên, linh hồn của hắn dường như bị một loại lực lượng nào đó hút lấy, thân thể càng ngày càng nhẹ.
Cả người giống như rơi vào bên trong bão tố, càn quét tung hoành, không biết trôi về hướng phương nào.
"Cộng hưởng sóng não?"
Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút, đột nhiên, trong đầu óc hiện ra vô số đoạn hình ảnh ngắn.
Mặt trời lặn giống như máu, trên đồng bằng cằn cỗi, xác chết chất đống như núi, máu chảy lênh láng, tụ lại như suối.
Ở trên đỉnh núi thi thể, một thân ảnh ngồi ngay ngắn, thần sắc của y cao ngạo, bên trong con ngươi chỉ có lạnh lùng.
"Diệp Vương, ngươi thật sự cho rằng chính mình là vô địch thiên hạ sao?"
Đúng lúc này, một âm thanh khủng bố truyền đến.
Mấy đạo thân ảnh giáng xuống từ trên trời, bao bọc vây quanh nam tử ngồi trên núi thi thể kia, bọn hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, như lâm đại địch.
"Tam Dương Trấn là quê hương của hắn, ngươi cũng xứng nhúng chàm?" Rốt cuộc, đạo thân ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nơi xa.
Tay phải của y khẽ nhấc lên, vỗ tay phát ra tiếng.
Vị cường giả tuyệt luân kia bỗng nhiên nổ tung, hóa thành mảnh vụn tứ tán.
Keng keng Keng!
Đúng lúc này, một hồi chuông thanh thuý vang lên.
Cách đó không xa, một bóng người mập mạp cưỡi một con lừa trắng chậm rãi đi tới.
Máu tụ thành sông trong chiều tà, thi thể chồng chất như núi.
Tiếng chuông thanh thúy như một khúc nhạc trấn hồn, dẫn đường cho những linh hồn người chết.
Nam tử ngồi trên núi thi thể nghiêng đầu nhìn, bên trong con ngươi sâu thẳm như giếng cổ rốt cuộc nhấc lên một tia gợn sóng.
"Tiểu Diệp Tử, nhiều năm không gặp." Thân ảnh mập mạp mỉm cười nói.
"Ngươi không nên đến." Nam tử cô độc kia nói một cách vô tình.
"Ngươi hùng bá thiên hạ, chắc hẳn tịch mịch đã lâu, hôm nay đặc biệt đến ôn chuyện cùng với ngươi."
"Ngươi đi đi! Trừ hắn, ta cho dù là người nào cũng không muốn gặp."
"Đã bao nhiêu năm rồi, hắn sẽ còn trở về sao?" Ánh mắt cỉa thân ảnh mập mạp tan rã, thì thào tự nói, cho đến cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
"Tiểu Diệp Tử, đưa đồ vật cho ta đi!"
Ầm ầm! Lời còn chưa dứt, lực lượng đáng sợ trực tiếp nghiền nát núi thi thể dưới chân y thành cát bụi.
Nam tử cô độc kia đứng trên không trung, trong mắt chỉ có sát phạt.
"Đó là hắn vật lưu lại, ngươi cũng dám nhúng chàm?"
Khí thế kinh khủng kinh thiên động địa, cách đó không xa, một nhóm cường giả ẩn tàng nơm nớp lo sợ, trong mắt chỉ có sợ hãi cùng với tuyệt vọng.
Chỉ có thân ảnh mập mạp kia đứng ngạo nghễ, đối mặt với y.
"Hắn coi như còn ở đây, cũng sẽ không cho phép ngươi như thế này!" Thân ảnh mập mạp trầm giọng quát.
Quần áo của gã bỗng nhiên vỡ tan, khí tức hung lệ chấn động thiên địa.
"Đó là hi vọng trở về của hắn, người nào động vào người đó chết!"
Ầm ầm! Hai đạo thân ảnh đáng sợ đụng vào nhau, dư ba chấn động, càn quét thiên địa.
Tất cả mọi người đều kính sợ, điên cuồng lui lại, sợ bị cuốn vào trong đó.
Dạng chiến đấu cấp bậc này, đã không phải là bọn hắn có thể nhúng tay.
Ông! Đúng lúc này, phía cuối bầu trời , có một thân ảnh mơ hồ ngồi xếp bằng, y mở bừng mắt ra, ánh mắt giống như nhật nguyệt biến hóa, linh hồn giống như đại ma giáng thế, bao phủ hai người.
"Ngươi cũng muốn nhúng tay?" Nam tử cô độc trầm giọng quát.
Đám người kinh hãi, không ai ngờ được, một trận chiến này quần long chém giết, là dẫn xuất ba vị tồn tại kinh khủng.
Ầm ầm! Đột nhiên, đại địa phân liệt, một đạo ánh đao màu đen phóng lên tận trời, phá diệt âm dương, cắt đứt thiên địa, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Đám người sợ hãi, giống như nghênh đón tận thế.
Liền ngay cả ba vị tồn tại khủng bố kia cũng đều đình chỉ động tác, bọn hắn lần lượt nhìn lại, trong mắt khó nén vẻ kinh ngạc.
Về phần nam tử cô độc kia càng là kích động đến hai tay rung động, trong mắt mơ hồ có nước mắt lấp lánh.
"Hắn đã trở về! Hắn rốt cuộc đã trở về!"
"Đồ Phu! ?"
...
Hình ảnh vỡ vụn, Vương Khung bỗng nhiên thanh tỉnh.
Hắn nhìn chung quanh, vẫn là ở trong mật thất dưới đất này, những gì nhìn thấy vừa rồi, giống như là ảo ảnh.
"Đó là cái gì? Mộng cảnh...hay là tương lai?" Vương Khung kinh nghi bất định.
Não bộ là cơ quan phức tạp nhất, vừa rồi sóng não của hắn cùng với Diệp Mặc sinh ra cộng hưởng, cường độ mạnh mẽ trước nay chưa từng có.
Hắn không biết những gì mình nhìn thấy đến tột cùng là gì.
Hô...
Bên trong bóng tối truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Diệp Mặc chậm rãi đi ra, đạp vào bên trong ánh sáng.
Y cởi trần, làn da trở nên càng thêm trắng nõn, thân hình cũng càng trở nên gầy yếu.
Lúc này, trên khuôn mặt của Diệp Mặc đều là mồ hôi, vào sau khi nhìn thấy Vương Khung, đầu tiên là khẽ giật mình, chợt lộ ra nụ cười xấu hổ.
"Chủ...chủ nhân..." Diệp Mặc nhỏ giọng nói.
Trên thế giới này, chỉ có Vương Khung có thể làm cho y an tâm, khiến cho y ỷ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận