Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 217

"Đúng, còn có lời kịch, mẹ nó, ta quên nói lời kịch." Vương Khung vỗ trán một cái.
Căn cứ theo chỉ dẫn, hắn vừa chạy, còn phải vừa hát.
"Ngày nắng đẹp, hoa đỏ cỏ xanh, ta vui tươi hớn hở chạy về phía trước, đi khắp đồi xanh, không bao giờ già!"
Vừa dứt lời, một thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn đi tới, hình dạng tuấn mỹ, cầm niệm châu trong tay, đầu sáng như gương, hai mắt sáng ngời có thần.
"Tiểu huynh đệ, trởi trong gió mát, xin hỏi ngươi đã tu luyện được bao nhiêu năm?"
Vương Khung liếc mắt nhìn y, trong lòng hơi giật mình một chút, thầm nghĩ, tên đầu trọc này rốt cuộc cũng đến, chờ chết lão tử.
"Ba năm!"
"Ây, thật hổ thẹn! Ta chỉ mới tu luyện hai mươi năm, không giống như tiểu huynh đệ ngươi có thể thâu thiên hoán nhật, vàng thau lẫn lộn."
"Yêu nghiệt to gan, ta liếc mắt liền nhìn ra ngươi không phải là người!"
Hòa thượng áo trắng kia đột nhiên hét to, tay kết pháp ấn, mắt bắn ra ánh vàng, thần uy tản ra.
Hòa thượng áo trắng pháp tướng trang nghiêm, giơ tay nhấc chân tiêu sái xuất trần, nhưng mà nói trở mặt liền trở mặt, tay kết pháp ấn, gầm thét như Sư Tử Hống, hoàn toàn không có coi Vương Khung như là người.
"Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng!"
"Đại La Pháp Chú, Bàn Nhược Chư Phật!"
"Bàn Nhược Bát Nhã!"
Hồng âm cuồn cuộn, chấn động rừng núi, quanh người hòa thượng áo trắng nở rộ ánh vàng, chụp vào Vương Khung.
"Yêu nghiệt to gan..."
"Yêu con mẹ ngươi!"
Vương Khung quát to một tiếng, căn bản không chờ y nói xong, trực tiếp móc Đại Uy Thiên Long Pháo ra.
Họng pháo thô to nhắm ngay vào hòa thượng áo trắng.
Hòa thượng áo trắng còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được một tiếng nổ vang chấn động rừng núi, ánh lửa kinh khủng bốc lên ngút trời, quấy nhiễu mây khói.
Đại Uy Thiên Long Pháo là bảo khí cấp đỉnh phong, ở bên trong Thiên Võng có thể tái tạo 100% uy năng của nó, ở khoảng cách gần như thế, coi như là cường giả cảnh giới Bổ Nguyên cũng chịu không được pháo kích mãnh liệt như vậy.
Mặt trên mặt đất, bên trong một cái hố sâu, toàn thân hòa thượng áo trắng bốc lên khói đen, không còn bộ dáng trang nghiêm phách lối như vừa rồi, hơi thở mong manh, sinh cơ trong mắt như có như không.
Nhưng y vẫn đang nhìn chằm chặp Vương Khung, nói một cách máy móc: "Yêu...yêu nghiệt lớn mật...căn bản không có để ta...ở trong mắt."
"Đừng có nói nhảm." Vương Khung rút Hắc Long Đao ra, lại bổ thêm hai lần.
Rốt cuộc, thế giới thanh tĩnh.
"Thật là phiền phức, kịch bản thật tồi tàn!" Vương Khung có một chút bất đắc dĩ, đoạt lấy Tử Kim Bát Vu từ trong tay hòa thượng áo trắng.
Đây chính là đạo cụ kích phát phó bản.
Quả nhiên, Vương Khung vừa chạm đến Tử Kim Bát Vu, Tử Kim Bát Vu liền nổi lên hào quang, phóng lên tận trời, rơi ở phía xa, hóa thành một cánh cửa gỗ cổ xưa.
"Rốt cuộc cũng xong việc."
Vương Khung cười, cũng không có nóng lòng đi vào, mà là ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Hỏa Chủng màu đen, khôi phục năng lượng.
Dùng cảnh giới của hắn, cũng chỉ có thể phát xạ Đại Uy Thiên Long Pháo hai ~ ba lần.
Không có cách nào, đây là bảo khí cấp đỉnh phong, mỗi lần sử dụng đều cần tiêu hao một lượng lớn năng lượng, coi như là cảnh giới Hỏa Chủng tầng chín, cũng không có khả năng sử dụng lâu dài, trừ phi đột phá tới cảnh giới Bổ Nguyên.
Ở dưới sự tẩm bổ của Cửu Biến Long Khí, Vương Khung rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.
Kẹt kẹt...
Cửa gỗ cổ xưa từ từ mở ra, phát ra âm thanh chói tai.
Vương Khung đi vào.
Gió mạnh ập tới, khí tức lăng lệ tràn ngập trong không khí.
Trước miếu thờ cổ lão, máu chảy lênh láng, thi thể chất đống khắp nơi như một ngọn núi.
"Thập Bát Đồng Nhân!"
Một tràng thanh âm vang lên bên tai Vương Khung.
Vào lúc này, tâm thần của Vương Khung khuấy động, có một chút kinh ngạc mà nhìn tràng cảnh trước mắt.
Ở trước miếu cổ, mười tám sinh linh như người đồng tụ tập cùng một chỗ, bày xuất trận thế, thân thể của bọn hắn hiện ra ánh kim loại sáng bóng, mỗi một người đều cầm vũ khí, bảo đao, pháp kiếm, ngân thương, huyền kích, băng ghế, chuỷ thủ...hình dạng khác nhau.
"Thật mạnh!" Ánh mắt của Vương Khung ngưng tụ lại.
Thập Bát Đồng Nhân kia phát ra khí tức bàng bạc to lớn, như nộ hải nhấc thuyền lên, tung hoành tuyệt lệ, gần như không thể ngăn cản.
Thi thể khắp mọi nơi chính là minh chứng hùng hồn.
Lúc này, ở trước mặt Thập Bát Đồng Nhân, đã có không ít cao thủ.
Phó bản ẩn tàng chính là như vậy, nhiều người khiêu chiến có thể đồng thời khiêu chiến, theo nhân số gia nhập càng nhiều, thực lực của Thập Bát Đồng Nhân cũng sẽ tăng lên tương ứng.
Những người này rõ ràng đang rơi vào khổ chiến, khí tức hỗn loạn, có một chút vô lực.
Khi bọn hắn nhìn thấy Vương Khung xuất hiện, đầu tiên là vui mừng, nhưng sau khi thấy rõ huy hiệu công hội trước ngực Vương Khung, chờ mong trong mắt liền dập tắt trong giây lát.
Một thanh đao đồ tể được khắc trên huy hiệu kia.
Không cần hỏi cũng đều biết, đây là công hội nổi danh nhất Thiên Võng gần đây, huy hiệu của Đồ Thần Công Hội.
"Thật không may, gặp phải kẻ kéo chân."
"Cứ tưởng có viện trợ mạnh từ bên ngoài vào, không ngờ được lại là rác rưởi Đồ Thần Công Hội."
"Mẹ kiếp, dạng công hội rác rưởi như vậy liền không nên tồn tại, tiểu tử, ngươi dám đi qua, ta sẽ giết ngươi trước."
Một đám cao thủ lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, thậm chí còn cao giọng mắng.
Trong mắt bọn hắn, Đồ Thần Công Hội chính là chuyện tiếu lâm, gia nhập công hội đều là một ít rác rưởi chỉ biết sùng bái thần tượng, bỏ bê tu hành.
Loại người này một khi gia nhập chiến đấu, không chỉ không có bất kỳ trợ lực gì, ngược lại sẽ đề thăng độ khó của phó bản.
Bọn hắn tự nhiên không nguyện ý để cho Vương Khung tới gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận