Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 313

"Ngươi gặp rắc rối rồi." Mục Thanh U đi tới, nhìn Mục Cửu Ca thật sâu, Mục Cửu Ca có một chút áy náy, thần sắc có một chút không tự nhiên.
Mục Thanh U cũng không nói nhiều, ánh mắt đảo qua Vương Khung, cũng không có đặc biệt lưu ý.
Đối với dạng thiên kiêu chi nữ này mà nói, người có thể có giá trị khiến nàng chú ý cũng đã không nhiều, làm một trong những đệ tử Mục Vương Thành ưu tú nhất, tầng lớp mà nàng tiếp xúc từ khi còn nhỏ đã khác hẳn so với những người khác.
Bởi vậy, nàng có thể đứng ra nói chuyện ở trong loại tình huống này.
Hiển nhiên, thanh danh của Mục Thanh U quá lớn, đến mức thiếu niên áo xanh kia cũng đều thu liễm sát khí, đình chỉ động tác.
"Bạch Linh Vận, ta sẽ cho Viêm Vương Thành một cái công đạo về vấn đề này." Mục Thanh U nói năng rất có khí phách, ngụ ý chính là muốn mang người đi.
Bạch Linh Vận nhìn lướt qua, lắc đầu nói: "Thanh U tỷ tỷ, bằng vào uy danh của ngươi, chắc hẳn sẽ không lấy lớn hiếp nhỏ, chuyện ngày hôm nay, ngươi không ép được."
Mục Thanh U cau lại đôi mi thanh tú, liếc xéo Vương Khung, nhìn bộ dáng hắn cầm Đại Uy Thiên Long Pháo trong tay, trong nội tâm không khỏi dâng lên một tia bực bội.
Thanh danh cùng với uy vọng của Mục Vương Thành xác thực sẽ hấp dẫn không ít kẻ đầu cơ, muốn leo lên quyền quý.
Hiển nhiên, ở trong mắt nàng, đã xếp Vương Khung vào loại người này.
Mục Cửu Ca có tính cách đôn hậu, đối xử chân thành với mọi người, bị loại người này lợi dụng ngược lại là có thể thông cảm được.
Nhưng phế bỏ Viêm Thế Tu, đây chính là đại phiền toái, chỉ sợ cho dù là Mục Thanh U tự mình ra mặt, cũng chưa chắc đã có thể đè ép được.
Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Mục Thanh U không có khả năng trực tiếp giao người ra, dạng chuyện này quả thực làm tổn hại đến uy danh của Mục Vương Thành.
"Nếu ta nhất định phải đè xuống thì sao?" Mục Thanh U lên giọng, khí thế bén nhọn như đao xé rách khí thế của Bạch Linh Vận thành từng khúc.
Sắc mặt Bạch Linh Vận khẽ biến, nghiến chặt hàm răng, thiên phú của y quả thật không tệ, chỉ là so sánh với Mục Thanh U thân kinh bách chiến, y rốt cuộc vẫn còn kém một bậc.
"Mục Thanh U, ngươi muốn lấy thế đè người, ta sẽ phụng bồi tới cùng." Đột nhiên, một tiếng hét to vang lên, như đại quân nổi trống, chấn động bát phương, cứng rắn ép xuống khí thế của Mục Thanh U.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, nhìn lại theo tiếng hét, chỉ thấy một vị nam tử đang sải bước đi đến, hổ khiếu long ngâm, thần thanh khí sảng.
"Bạch Linh Môn! Thiên kiêu chi tử chân chính của Bạch Vương Thành, là lai lịch chân chính của gã."
"Nghe nói lần này Hắc Thuỷ Long Cung mở ra, sau khi trở về gã liền bế tử quan, tiến vào Vong Linh Mộ Huyệt!"
"Cái gì? Đó chính là cấm địa đệ nhất Thần Long Vệ a! Lão sư của gã nhẫn tâm như vậy?"
Đám người xì xào bàn tán, trong mắt lộ ra kính sợ.
Chỉ có Vương Khung hơi sửng sốt một chút, hắn nằm mơ cũng không ngờ được, vậy mà lại gặp phải Bạch Linh Môn tại nơi này một lần nữa.
So với ngày đó tại Hắc Thuỷ Long Cung, Bạch Linh Môn lại trở nên mạnh hơn, quả thực có thể dùng bốn chữ thoát thai hoán cốt để hình dung, không thể không nói, thiên phú của người này quả thật rất đáng sợ, sau mỗi lần thất bại đều có thể tiến thêm một bước, không bị ngăn trở, không bị đánh ngã, dạng phẩm chất này ngược lại là đệ tử đại tộc bình thường sẽ không có.
"Ngươi là đi ra từ Vong Linh Mộ Huyệt! ?" Đôi mắt đẹp của Mục Thanh U rung động, lộ ra một tia kiêng dè.
"Mục Thanh U, hôm nay bất kể người nào ra mặt, ta cũng phải nhất định mang thủ phạm đi, nếu như ngươi muốn động thủ, ta sẽ phụng bồi tới cùng." Thực lực của Bạch Linh Môn tăng vọt, thái độ cũng cường ngạnh đến tình trạng không thể trái nghịch.
Mục Thanh U lộ ra thần sắc ngưng trọng, rơi vào trầm tư.
Nàng cũng không có niềm tin tuyệt đối chiến thắng Bạch Linh Môn, huống hồ đang ở trên đường phố, nếu như hai đại Vương Thành trực tiếp giao thủ với nhau sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa, chuyện này vốn chính là bọn hắn đuối lý.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Mục Thanh U sinh ra một tia dao dộng.
Những biến hóa này tự nhiên bị Bạch Linh Môn bắt giữ, gã gật đầu nói: "Mục Thanh U, ngươi là người thông minh, nể mặt ngươi, hôm nay ta chỉ bắt thủ phạm."
Nói xong, Bạch Linh Môn liền trực tiếp vòng qua Mục Thanh U, liền muốn bắt giữ Vương Khung.
Nhưng vào lúc thấy rõ khuôn mặt của Vương Khung, biểu tình trên mặt gã ngưng kết, cánh tay duỗi ra dừng ở giữa không trung, thân thể cứng ngắc, thậm chí còn có một tia rung động.
"Chậc chậc, thật sự là cuộc sống muôn màu, Bạch Linh Môn, chúng ta lại gặp mặt." Đúng lúc này, Vương Khung cười to một tiếng, tiếng cười cởi mở, kinh thiên động địa.
Nụ cười này, khiến cho đầu óc của Bạch Linh Môn nổ tung, sắc mặt gã đại biến, đôi mắt rung động, ký ức như ác mộng ngày xưa vọt tới giống như thủy triều.
Bạch Linh Môn choáng váng!
Gã nằm mơ cũng không ngờ được, sẽ gặp phải Vương Khung tại La Vương Thành.
Từ sau cuộc thí luyện tại Hắc Thuỷ Long Cung, tên sát tinh này cơ hồ trở thành ác mộng, bóng ma của gã. Nhiều lần vào lúc nửa đêm, gã cũng đều giật mình tỉnh lại từ bên trong cảm giác tuyệt vọng cùng với vô lực kia.
Thân là tuyệt thế thiên tài Bạch Vương Thành, sự kiêu ngạo cùng với tự phụ ngày xưa của gã, đã sớm bị tên sát tinh này nghiền vỡ nát ở bên trong Hắc Thuỷ Long Cung.
Nếu như không phải sau đó xảy ra tầng tầng biến cố, gã ngay cả tính mệnh cũng đều phải bỏ lại nơi đó.
Bạch Linh Môn chết cũng đều sẽ không quên, tại Hắc Thuỷ Long Cung, nam nhân trước mắt này là hung hãn bá đạo, không kiêng kị gì như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận