Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 533

Lúc này Vương Khung rơi vào bên trong sợ hãi vô tận, hận không thể lập tức tát chính mình hai cái, vụng trộm cười thì không được sao?
Khí tức kinh khủng phô thiên cái địa, bao phủ về hướng Vương Khung.
Nguyên Khí Trì trước người hắn cũng đều khuấy động theo, viên thịt trắng vốn nằm ở bên trong cũng cảm thấy sợ hãi, hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, chui vào trong áo bào của Vương Khung.
Lúc này, Tần Vạn Tượng cùng với sư tôn của y đã sớm trốn không nhìn thấy bóng dáng.
Ầm ầm! Đột nhiên, tóc trắng đầy trời lùi về hố sâu trên mặt đất.
Dung nham cực nóng ban đầu cũng biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc đó, hố sâu kia bắt đầu xoay tròn, liền giống như một đóa hoa tuyệt vọng nở rộ.
Thân thể của Vương Khung không thể khống chế bị hút vào trong hố sâu.
"Con bà nó, sẽ không xui xẻo như vậy chứ." Trong lòng Vương Khung lộp bộp một tiếng.
Sau một khắc, hắn cảm thấy xung quanh ấm áp và ẩm ướt, phảng phất như trở lại trong bụng mẹ, cuối tầm mắt, phảng phất như ánh sáng cửa hang.
Đợi đến thời điểm hắn lấy lại tinh thần, mọi thứ trước mắt khiến cho hắn kinh ngạc đến ngây người.
"Đình viện! ?" Vương Khung ngơ ngác, có một chút không dám tin tưởng.
Ở phía dưới cái hố sâu này, vậy mà là một tòa đình viện?
Cây cối mọc thẳng, những chiếc lá rơi đầy màu sắc.
Ở chính giữa đình đài cách đó không xa, treo một bức tranh cổ lão, ở phía trên vẽ một cỗ pháp tướng trang nghiêm, một vị Ma Thần ngồi xếp bằng ở phía trên đại địa, hoang cổ thần bí, y bưng một khối đại ấn, chưởng khống tứ phương, trấn áp bát hoang, bên trong con ngươi dựng dục thiên uy mênh mông, phía trên đỉnh đầu có kiếp phạt trùng điệp.
Bức tranh cổ lão này mỗi giờ mỗi khắc đều đang phát tán ra dao động kỳ dị, chung quanh có hương khói lượn lờ, cung phụng y.
"Đại Hoang Hung Thần..." Thần sắc của Vương Khung đại biến, không nhịn được trở nên kích động.
Quyển cổ họa trước mặt này là chí bảo vô thượng, phía trên chính là thần hình Đại Hoang Hung Thần, chỉ cần đạt được nó, liền có thể lĩnh hội đạo thần hình này, lạc ấn vào Hỏa Chủng, rèn đúc Viêm Binh, đạp vào cảnh giới Dung Khí, trở thành Chi Phối Giả.
Nghĩ tới đây, hô hấp của Vương Khung trở nên nặng nề, hắn cất bước, đi về hướng đình đài.
"Người trẻ tuổi, không nên quá nóng lòng." Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt truyền tới.
Vương Khung giật mình, quay người nhìn lại theo bản năng.
Dưới tàng cây xanh, bên cạnh cái bàn đá, có một vị nam tử không biết ngồi đó từ lúc nào, bộ dáng thoạt nhìn khoảng hơn 20 tuổi, mái đầu của y bạc trắng rối tung, khuôn mặt tuấn lãng, thân mặc áo bào, khá có phong phạm hiền sĩ thượng cổ.
"Nhân loại? Nơi này làm sao lại có nhân loại?" Trong nội tâm Vương Khung cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng trong nháy mắt, hắn liền nghĩ ra.
"Ngài là...vị tiền bối hoàng tộc Tần thị kia?"
Cở chỗ phong ấn yêu thú, cũng chỉ có vị tiền bối Tần Hoàng Đình kia là có thể chưởng khống hết thảy, xuất hiện ở đây.
Chỉ là Vương Khung không ngờ được, đã nhiều năm như vậy, vị tiền bối này vậy mà còn chưa chết, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy?
Vương Khung nhìn lướt qua tóc trắng của đối phương liền rõ ràng, vừa mới truy sát hai sư đồ Tần Vạn Tượng căn bản cũng không phải là đại yêu gì, mà là vị cao nhân trước mặt này.
"Sẽ không phải là quỷ hồn đó chứ! ?" Vương Khung nói thầm trong lòng.
"Người trẻ tuổi, đi qua đây tâm sự nào." Thanh niên tóc trắng chỉ chỉ vị trí đối diện, làm ra tư thế mời.
Vương Khung do dự một chút, đi tới.
"Ngồi đi." Thanh niên tóc trắng cười nói: "Ta đã thật lâu không có gặp người, không cần phải giữ lễ tiết."
Vương Khung ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng vẫn vô cùng cảnh giác như cũ.
Dạng lão quái vật này nhìn như trẻ tuổi, lại không biết đã sống bao lâu, nếu thật sự có ý đồ xấu xa, hắn cho dù có một trăm cái mệnh cũng phải nằm lại ở chỗ này.
Ông! Thanh niên tóc trắng vẫy tay một cái, bức tranh Đại Hoang Hung Thần trong đình đài nơi xa lập tức cuốn lại, bay vào trong tay của y.
"Đây coi như là lễ gặp mặt." Thanh niên tóc trắng để bức tranh lên bàn, đẩy đến trước người Vương Khung.
"Chuyện này..." Vương Khung sửng sốt, hắn nguyên bản còn đang nghĩ làm như thế nào để lừa gạt quyển thần hình này vào trong tay, không ngờ được đối phương lại trực tiếp đưa cho hắn, hạnh phúc tới quá đột nhiên, quả thực khiến cho người ta trở tay không kịp.
"Vô công bất thụ lộc, chuyện này không tốt lắm đâu." Vương Khung có một chút do dự, chăm chú cầm lấy bức tranh.
"Ngươi ngược lại là chân thành, phần tâm tính này quả thực hiếm thấy, có một chút giống với tiên tổ La Vương Thành trước kia." Thanh niên tóc trắng cười nói.
"Tổ tông của La Thanh Nguyên?" Vương Khung sửng sốt một hồi, có một chút không rõ.
"Vào trước khi tiên tổ La Vương Thành còn chưa phong vương lập thành, đã từng rơi vào suy tàn, bởi vì tuổi trẻ kiến thức nông cạn, bị người lừa gạt, mắc nợ một khoản của cải khổng lồ, y coi như bán toàn bộ gia tài, cũng đều khó mà trả hết nợ." Thanh niên tóc trắng kể một đoạn quá khứ.
"Bởi thế, tiên tổ La gia đã lập trọng thệ, sẽ trả hết nợ cho dù kiếp này cực khổ cỡ nào, ai cũng nghĩ đó là một cái cớ, nhưng không ngờ được, chỉ vẻn vẹn năm năm, y liền thật sự trả hết tất cả các khoản nợ..."
"Sau đó tiên tổ La gia quen biết cùng với Đại Tần thái tổ, Đại Tần lập quốc, La thị phong vương, Đại Tần thái tổ cảm niệm đoạn chuyện cũ này, cố ý yêu cầu sử gia truyền bá đức hạnh chính trực của y, viết một cuốn sách, được đặt tên là "Chân Hoàn Truyện"."
"La gia còn có dạng tổ tông này?" Vương Khung biểu thị hoài nghi thật sâu.
Thành thật mà nói, ngoại trừ nàng dâu La Thanh Nguyên còn chưa kết hôn của hắn mà nói, Vương Khung cơ hồ không có hảo cảm gì đối với La Vương Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận