Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 432

"Vào sau khi Hỏa Chủng lại cháy lên, năng lực thức tỉnh cũng đều rất đặc biệt, so với năng lực ban đầu là không thể so sánh nổi."
Trong lòng Vương Khung khẽ động, hỏi: "Đặc biệt như thế nào?"
"Hoắc Pháp Vương đã từng dùng bốn chữ để nhận xét năng lực thức tỉnh sau khi Hoả Chủng lại cháy lên." Lỗ tai dài nhỏ của Bạch gia hơi hơi run run, trầm giọng nói.
"Bốn chữ nào?" Nhãn tình của Vương Khung sáng lên, hỏi.
"Bá đạo nhân gian!"
"Bá đạo nhân gian! ?" Vương Khung ngơ ngác, lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Tại thời đại của Hoắc Pháp Vương, cũng đã từng có người Hỏa Chủng lại cháy lên..." Bạch gia cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi thở dài nói: "Y nguyên bản chỉ là một tạp dịch trong Quang Minh Điện, cực kỳ không đáng chú ý, năng lực thức tỉnh tên là 'Linh Miêu', có thể đề thăng tốc độ dược thảo sinh trưởng..."
Loại năng lực này cực kỳ phổ thông, đối với thực lực tự thân cũng không có bất kỳ trợ giúp nào, hiệu quả phụ trợ cũng cực kỳ có hạn.
Thức tỉnh loại năng lực này, đã chú định sẽ tầm thường phổ thông.
Đáng tiếc, tại thời đại kia, mệnh người không đáng tiền, thân là một kẻ tạp dịch, vận mệnh đã đùa cợt y, y bị người phế bỏ Hỏa Chủng, tuỳ tiện vứt bỏ.
Nguyên nhân là bởi vì dạng tiện mệnh giống như kiến hôi này, sau khi chết không có dấu vết, sẽ không còn có người nhớ rõ y.
Ai có thể ngờ được, năm năm sau, vị tạp dịch kia xuất hiện một lần nữa ở trước mặt mọi người, lúc đó y cường đại đến mức khiến cho thế gian kinh dị.
Hỏa Chủng của y dấy lên một lần nữa, thức tỉnh năng lực, rung động thế gian, triệt để ghi danh ở phía trên lịch sử Quang Minh Điện.
"Loại năng lực kia được gọi là Mạt Pháp Thanh Liên!"
Ba ngàn năm trước, đó là một thời đại óng ánh, vô số thiên tài tranh đua với nhau, từ đó đản sinh ra tuyệt đại cao thủ như Hoắc Pháp Vương, Lâm La Thiên.
Lâm La Thiên tung hoành tinh không, đi đến phần cuối bầu trời, từ đó mở ra thời đại huy hoàng của nhân loại.
Ở dưới dạng bối cảnh này, có không biết bao nhiêu nhân kiệt cái thế lấp lánh trên thế gian, lưu lại truyền thuyết hiển hách bất hủ.
Mạt Pháp Thanh Liên, chắc chắn là một cái tên không thể bỏ qua.
Trước kia, loại năng lực này hoành không xuất thế, làm cho thế gian chấn kinh, có không biết bao nhiêu thiên kiêu nuốt hận, táng diệt ở phía dưới loại năng lực này.
Liền ngay cả nhân kiệt như Hoắc Pháp Vương cũng đều giữ kín như bưng đối với nó, đánh giá cực cao.
Cho dù đến hôm nay, bên trong Quang Minh Điện vẫn như cũ ẩn giấu tầng tầng ghi chép liên quan tới Mạt Pháp Thanh Liên.
"Đây rốt cuộc là dạng năng lực gì?" Vương Khung hỏi.
"Mạt Pháp Thanh Liên, một khi mở ra, có thể thôn phệ bất luận dạng tồn tại năng lượng nào, hủy diệt vạn vật, không thể ngăn cản." Bạch gia trầm giọng nói.
"Cái gì?" Vương Khung ngơ ngác, lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
Sự sống và cái chết của vạn vật trên đời không thể tách rời khỏi năng lượng.
Đối với nhân loại mà nói, linh khí, ánh sáng mặt trời, sông, nước, lửa, gió và sấm sét đều là năng lượng.
Mạt Pháp Thanh Liên...loại năng lực này có thể thôn phệ bất luận dạng tồn tại năng lượng nào! ?
Vương Khung chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũng không có cách nào tưởng tượng.
"Loại năng lực này được xưng là một người diệt một quốc, chỗ đi đến, như là Vong Linh Trạch Quốc, linh khí đoạn tuyệt, máu thịt hóa diệt, Hỏa Chủng khô kiệt, hết thảy đều rơi vào hắc ám..." Bạch gia khàn giọng nói.
Thời đại đó vinh quang vĩ đại không chỉ bởi những nhân kiệt xuất chúng như Hoắc Pháp Vương, Lâm La Thiên. Trọng yếu nhất là bởi vì tại thời đại kia, quần tinh óng ánh, phảng phất như ngàn vạn năm tạo hoá đều tập trung vào một thời đại này.
Trong thời đại đó, thiên kiêu tranh hùng, phong mang của bọn hắn đủ để rung động các thời đại khác, nhưng lại hội tụ tại một thời đại, vậy thì có thể va chạm ra ngọn lửa rực rỡ cỡ nào?
Giống như chủ nhân của Mạt Pháp Thanh Liên, nắm giữ năng lực này, có thể tuỳ tiện trấn áp bất kỳ một cái thời đại nào.
Nhưng mà lúc đó, y cũng chỉ là một ngôi sao bên trong quần tinh đầy trời mà thôi.
Dù vậy, quang huy của y vẫn như cũ khó mà ma diệt, lưu chuyển đến nay.
"Thủ đoạn của người này gần như yêu ma, liền ngay cả Hoắc Pháp Vương đều đã từng bị y làm bị thương." Bạch gia trầm giọng nói.
Hỏa Chủng lại cháy lên, đản sinh ra dạng năng lực như Mạt Pháp Thanh Liên, thật là đáng sợ.
Vương Khung nghe thế, lại là lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, hắn không nhịn được nghĩ đến hư ảnh đoá hoa sen ẩn tàng ở chính giữa Hỏa Chủng màu đen kia.
"Hình sen..." Vương Khung thì thào khẽ nói.
Thân thể của Bạch gia run nhẹ, con mắt như chuông đồng chuyển động, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.
"Hình sen...đối với nhân loại mà nói, dạng hình thái cổ lão này cực kỳ thần bí..."
Vương Khung nghe thế, không nhịn được động dung.
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Từ một khắc nhân loại đản sinh ra Hỏa Chủng kia trở đi, hình sen cơ hồ xuyên qua lịch sử cổ đại của nhân loại..." Bạch gia khẽ nói: "Cứ cách mỗi mấy cái thời đại, trong nhân loại liền sẽ xuất hiện Hỏa Chủng dị biến, xuất hiện hình thái hình sen, đây cũng không phải là trùng hợp, ở giữa chúng dường như có mối liên quan nào đó..."
"Liền ngay cả lúc đạp vào cảnh giới Dung Khí cũng đều có hình hoa sen, nhưng hình sen được gọi là thần hình cường đại nhất, hiếm có trên đời, có rất ít người có thể lạc ấn thành công, đúc thành Viêm Binh."
Trong lịch sử tu hành Hỏa Chủng, hình sen là một loại ký hiệu thần bí, bất kể là nhân loại phát triển, hay là đột phá cảnh giới cũng đều có liên hệ đặc thù nào đó đối với nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận