Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 568

Trên thực tế, Cổ Thích Tâm có thể sống cho tới hôm nay tất cả đều là nhờ công lao của vị Quỷ tiên sinh này, nhưng cho dù dựa vào thủ đoạn của y, có thể làm cho Cổ Thích Tâm sống đến 25 tuổi chỉ sợ cũng đã là cực hạn.
Điểm này, trong lòng Quỷ tiên sinh biết rõ.
Mà vào giờ khắc này, bệnh cũ tai hoạ ngầm trong cơ thể của Cổ Thích Tâm không những đang tiêu trừ từng chút một, thậm chí còn có khả năng thức tỉnh Hỏa Chủng.
Kỳ tích không thể tưởng tượng như thế, khiến cho Quỷ tiên sinh cũng đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
"Đây chẳng phải là nói Thích Tâm có thể triệt để khỏi hẳn, thậm chí có thể đạp vào con đường tu hành?" Thiên Vũ Vương không nhịn được trở nên kích động.
Nhiều năm như vậy, y đã hao phí bao nhiêu tâm huyết, tìm kiếm bao nhiêu dị bảo quý hiếm?
Y cũng không có hi vọng xa vời nào khác, chỉ cần đứa con trai này có thể bình an sống một đời, y cũng đã thấy đủ.
Nhưng hi vọng đến rồi lần lượt rời đi, khiến cho vị Thiên Vương đương triều này cũng đều có một chút mệt mỏi, y thống khổ đối với việc con trai phải thừa nhận cực khổ, càng căm ghét sự kém cỏi của mình.
Thân là Thiên Vũ Vương, lại ngay cả đứa con độc nhất cũng đều không thể bảo hộ, trong lòng của y tràn ngập áy náy.
Vào giờ phút này, biến hóa trên người của Cổ Thích Tâm khiến cho y một lần nữa nhìn thấy hi vọng, thật giống như thân ở trong vực thẳm của tuyệt vọng, một tia sáng xẹt qua, khiến cho ngươi muốn liều mạng bắt lấy.
"Trên lý luận là như thế, đáng tiếc là cỗ lực lượng kia trong cơ thể của điện hạ quá yếu, không thể hoàn thành quá trình dung hợp." Quỷ tiên sinh lắc đầu nói.
Kể từ đó, Cổ Thích Tâm liền sẽ rơi vào trạng thái sống dở chết dở như thế này, cuối cùng đợi đến khi nguyên khí hao hết, y vẫn sẽ tử vong.
"Chẳng lẽ không có biện pháp nào?" Thiên Vũ Vương hỏi, thật vất vả mới nhìn thấy hi vọng, y tự nhiên không muốn bỏ lỡ.
"Trừ phi tìm được căn nguyên của loại lực lượng này."
Thiên Vũ Vương nghe vậy, nhíu mày, lộ ra thần sắc uy nghiêm: "Nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lực lượng trong cơ thể thế tử từ đâu mà tới."
Lời nói lạnh như băng làm cho cả tôi tớ trong gian phòng quỳ đầy đất.
Đối với Cổ Thích Tâm, Thiên Vũ Vương thể hiện sự ấm áp của người cha, nhưng đối với những người khác mà nói, y chính là tồn tại chí cao nắm trong tay sinh tử của ngàn vạn người.
Thiên uy hạo đãng, không thể khinh nhờn.
"Hồi bẩm vương gia..là...là...Đồ Phu..." Tiểu Ất run run rẩy rẩy nói.
Ngày đó ở bên trên Nghiệt Long Sơn, Vương Khung thôi động Nguyên Khí Trì, ban thưởng gần ngàn đạo nguyên khí, y ôm tư tâm, cũng không luyện hóa, mà là phong ấn, mang trở về, không ngờ được lại dẫn xuất sóng gió ngất trời.
"Đồ Phu...là hắn?" Trong lòng Thiên Vũ Vương khẽ động.
Nguyên bản, tiểu gia hỏa giống như vậy là không thể lọt vào pháp nhãn của y, nhưng bởi vì liên quan tới vấn đề của Cổ Thích Tâm, lại thêm ở bên trên Sơ Vương Tế ngày đó thực sự náo động quá lớn, y mới không thể không chú ý tới người trẻ tuổi này.
"Nếu như là tên tiểu gia hỏa này, chỉ sợ sẽ có một chút phiền phức." Quỷ tiên sinh cau mày nói.
Thân phận của Vương Khung quá mẫn cảm, đã sớm lọt vào sự truy nã của Quang Minh Điện.
"Ở trước mặt bản vương là không có bất kỳ phiền phức gì, so sánh cùng với tương lai của Thích Tâm, cho dù là bất kỳ ai cũng đều phải nhường đường." Thiên Vũ Vương ngay cả lông mày cũng đều không có nhíu một cái, dạng tồn tại này chính là sát phạt tùy tâm, không có bất kỳ người nào có thể chi phối ý chí của bọn hắn.
"Cầm bái thiếp của ta, đi một chuyến đến phủ đệ của Thất Hoàng Tử, nói là sau đó ta sẽ đến bái phỏng." Thiên Vũ Vương ra lệnh một tiếng, con mắt hơi nheo lại: "Lão thất a lão thất, ngươi thật sự là có phúc khí, hiện tại ta liền đưa món ân tình lớn bằng trời này đến trước mặt ngươi, nhìn xem ngươi có dám nhận hay không."
Thất Hoàng Tử đương triều, tại Thiên Võng chính là dùng tên giả Đệ Nhất Thiếu Gia, gã không chỉ là phó hội trưởng Đồ Thần Công Hội, mà còn là bạn thân của Đồ Phu Vương Khung.
Đối với người khác mà nói, đây có lẽ là bí mật nghe rợn cả người, nhưng đối với Thiên Vũ Vương lại là tình báo có thể lấy được dễ như trở bàn tay, y muốn tìm được Vương Khung, cũng không thể không bán ân tình của Thiên Vũ Vương Phủ cho Thất Hoàng Tử.
Vì phần nhân tình này, chắc hẳn Thất Hoàng Tử sẽ vận hết toàn lực giúp y tìm ra tung tích của Đồ Phu.
Màn đêm buông xuống, một phần tình báo truyền vào trong hoàng cung.
Thiên Vũ Vương đi suốt đêm về Đế Đô, nhập Vương Phủ, trong chốc lát, liền bái nhập Hương Sơn Biệt Viện, gặp Thất Hoàng Tử, đơn độc mật đàm.
"Biết rồi."
Ở sâu trong hoàng cung, trong miếu thờ cổ lão truyền đến một thanh âm thờ ơ, bên trong hương khói lượn lờ, thân ảnh vĩ ngạn kia nhẹ nhàng vung tay, liền biến tình báo cầm trong tay thành hư vô.
"Bệ hạ, có cần tiếp tục điều tra không?" Bên ngoài miếu thờ, vang lên thanh âm phiêu miểu hư vô.
"Không cần, là duyên phận hay là kiếp số, liền phụ thuộc vào tạo hoá của chính Tiểu Thất."
"Còn có một việc..."
"Nói!"
"Tên tiểu tử gọi là Vương Khung hiện thân tại Nghiệt Long Sơn kia, trong tay hắn dường như cầm một kiện...Giang Sơn Cổ Tỉnh!"
"Giang Sơn Cổ Tỉnh...tên tiểu tử kia ngược lại là thật sự thú vị, trước hết cứ để cho hắn giữ đi, nói không chừng có một ngày, hắn sẽ gặp được kiện ở trong tay của Tiểu Ngũ kia." Giọng nói của Tần Hoàng lộ ra một chút ý cười.
"Làm con mắt của trẫm, không cần phải tập trung vào những chuyện nhỏ nhặt này, trẫm chỉ muốn biết, liệu có điều gì vượt qua hay không?"
"Như bệ hạ mong muốn!"
Bên ngoài miếu cổ, thanh âm phiêu miểu hư vô kia dần dần yên lặng, cuối cùng tiêu tán không thấy.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận