Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 369

Diệp Thiên lộ ra thần sắc khẽ giật mình, nhìn về phía bên ngoài điện, lộ ra thần sắc nghi ngờ.
"Đại giáo ti xuất quan!"
Lúc này, mọi người nhìn vầng sáng vàng rực trên bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và kính sợ.
Đại giáo ti, là tồn tại chỉ đứng sau người hộ đạo cùng với chưởng giáo Quang Minh Học Cung, có quyền lực tuần tra giám sát, chưởng quản hình phạt cùng với vũ lực của tất cả Quang Minh Học Cung trong thiên hạ.
Nhưng đại giáo ti cực kỳ thần bí, không có nhiều người thực sự nhìn thấy y, tương truyền, vị tồn tại chí cao này đang một mực khổ tu cổ pháp, thâm cư không ra ngoài, chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt người khác.
Vào thời khắc bước ngoặt này, đại giáo ti xuất quan đi ra là cần làm chuyện gì?
Trong lòng mọi người mơ hồ có suy đoán.
Lúc này, bên trong cung điện cổ lão, bóng người loang lổ phản chiếu trên bức tường chạm khắc đá, dầu nóng hổi trong chiếc đỉnh đồng ở trên cùng đang sôi trào, dấy lên ngọn lửa không thể dập tắt.
Trước đỉnh đồng, một vị nam tử mặc trường bào màu xám, ẩn nấp thân hình, giống như đặt mình vào sương mù.
Đột nhiên, ngọn lửa rung động, một cỗ khí tức băng lãnh lan tràn ra, giống như sương sương mù bao phủ cả tòa cổ điện.
"Quang Minh Học Cung từ khi hiền giả sáng lập cho đến nay, truyền thừa vô tận tuế nguyệt, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện cuồng đồ như vậy, ngay cả môn nhân Thánh Điện cũng đều dám giết, thật sự rất uy phong."
Bên trong ngọn lửa, âm thanh băng lãnh vang vọng cung điện.
Nam tử áo xám khẽ trầm mặc một lúc, lập tức nói: "Ngươi muốn như thế nào?"
"Giết!"
"Như ngươi mong muốn!" Nam tử áo xám khẽ nói.
Ông! Đột nhiên, đỉnh đồng rung động, ngọn lửa hỗn loạn, âm thanh băng lãnh lại vang vọng một lần nữa.
"Ngươi không có gì khác muốn nói sao?"
"Vẻn vẹn chỉ là một tên tiểu tử, muốn giết cũng liền giết, nhưng ngươi phải suy nghĩ một chút nên làm như thế nào để ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ." Nam tử áo xám khẽ nói.
"Thiên hạ! ? Cái thiên hạ này cho tới bây giờ cũng đều chưa hề thoát ly khỏi sự chưởng khống của Thánh Điện." Âm thanh băng lãnh cười nhạo nói.
"Không!" Nam tử áo xám lắc đầu nói: "Ba ngàn năm trước, vào thời điểm Lâm La Thiên đi đến chân trời, thiên hạ cũng đã không nằm ở bên trong sự chưởng khống của Thánh Điện."
Ầm ầm! Cung điện cổ lão nhẹ nhàng chấn động, ngọn lửa trong đỉnh đồng càng trở nên tràn đầy, như là nộ hỏa.
"Vương Huyền Cương, loại lời này không nên nói đi ra từ trong miệng của ngươi."
"Nam nhân kia đánh vỡ cấm kỵ, vô địch ở dưới tinh không, cho đến nay vẫn khiến cho chúng sinh kính sợ. Y đã từng nói, vào một ngày nào đó, sẽ có người đến sau siêu việt y." Vương Huyền Cương khẽ ngẩng đầu, nhìn ngọn lửa bất diệt trong đỉnh đồng kia.
"Nỗi kinh hoàng lớn nhất không bao giờ ở trước mặt chúng ta, mà là ở tương lai, Thánh Điện cao cao tại thượng, đã sớm mất đi lòng kính sợ."
Ông! Ngọn lửa bùng lên, giống như một con rắn phun ra, phản chiếu cổ điện càng ngày càng sáng, giọng nói lạnh lùng im lặng đến lạ lùng, thật lâu sau lại vang lên.
"Có lẽ ngươi nói đúng, trước kia nam nhân kia là nhỏ yếu bực nào? Ti tiện như chó, không thể diễn tả, nếu như không phải Thánh Điện có một ý nghĩ sai lầm, y làm sao có thể vô địch thiên hạ?"
Vương Huyền Cương ngẩng đầu lên, lại tiếp tục cúi xuống nói: "Môn nhân Thánh Điện càng ngày càng bá đạo, hiện nay Quang Minh Học Cung sẽ không đưa ra bất kỳ thái độ gì, ta hi vọng Thánh Điện cũng lựa chọn dàn xếp ổn thỏa."
Sau khi Vương Khung công bố tội ác của hai vị môn nhân Thánh Điện kia tại Thiên Võng, đồng thời chụp mũ Hắc Ám Giáo Hội lên đầu bọn hắn.\ Hiện tại bất kể là Quang Minh Học Cung hay là Thánh Điện đều rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.
Nếu như làm sáng tỏ, liền mang ý nghĩa chứng thực tiếng xấu môn nhân Thánh Điện làm xằng làm bậy, nếu như không làm sáng tỏ, chẳng khác nào là ngầm thừa nhận sự thật Diệp Thiên cấu kết cùng với Hắc Ám Giáo Hội.
Hành vi của Vương Khung nhìn như cuồng vọng không kiêng kỵ, trên thực tế có dụng ý sâu xa, dồn Quang Minh Học Cung vào một loại hoàn cảnh vô cùng lúng túng.
"Thật là hảo thủ đoạn, Quang Minh Học Cung ngược lại đã bồi dưỡng ra một hạt giống tốt." Âm thanh băng lãnh nhàn nhạt nói.
"Tiểu gia hỏa kia có một chút thù cũ cùng với Diệp Thiên, ở bên trên Sơ Vương Tế, tự quyết sinh tử đi!" Vương Huyền Cương thờ ơ nói.
Ngữ khí của y không có một chút dao động nào, nhưng thân ảnh trong ngọn lửa kia lại nghe ra một tia bất mãn.
"Sơ Vương Tế luận sinh tử, liền để cho Diệp Thiên tự mình giải quyết đi!"
Âm thanh băng lãnh chậm rãi tán đi, ngọn lửa trong đỉnh đồng cũng biến thành yếu ớt, ngọn lửa nhàn nhạt dường như không đáng kể trong cổ điện.
"Thánh Điện quá mức coi trọng Diệp Thiên." Bên trong góc tối, thanh âm khàn khàn vang lên.
"Thánh Điện làm như vậy tự nhiên là có lý do, chúng ta không cần để ý tới, Sơ Vương Tế lần này sẽ không giống bình thường." Vương Huyền Cương thản nhiên nói.
Y có một chút dừng lại, thân thể chợt hơi hơi chuyển động, nhìn về phía góc tối.
"Tên tiểu tử gọi là Vương Khung kia...tạm thời đừng có động đến hắn, ý của ta là...khuyên bảo tất cả mọi người, giống như chuyện lần này, ta không muốn lại có lần thứ hai, bằng không mà nói...đừng trách ta xuất thủ."
Bên trong góc tối trầm mặc một hồi, thân là đại giáo ti Quang Minh Học Cung, y đã thật lâu không có đang trào nộ hoả, lộ ra sát cơ giống như ngày hôm nay.
Đạo thân ảnh cất giấu trong góc tối kia rất rõ ràng, nếu nam nhân này thật sự xuất thủ, thiên địa phản phúc, nhật nguyệt vô quang, có lẽ sẽ có người có thể ngăn y lại, nhưng tất nhiên phải sẽ bỏ ra đại giới khó mà tiếp nhận.
"Đại giáo ti, ngươi dường như cũng quá nhìn trúng tên tiểu tử kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận