Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 534

Hôm đó hắn hao hết tâm lực, cứu La Sinh Sát Kiếm trở về, lão tổ La gia vậy mà lật lọng, quả thực là đứng ở một bên Diệp Thiên.
Bắt đầu từ lúc đó, Vương Khung đã cảm thấy, La Vương Thành từ trên xuống dưới đều không phải kẻ tốt lành gì.
"Lạc đề rồi!" Thanh niên tóc trắng khoát tay áo nói.
"Đại Hoang Hung Thần là một trong chín đại thần hình truyền thừa của Thần Sát nhất mạch, chỉ kém Đại Hắc Thiên Ngục Vương cùng với Tu La Minh Thần Tôn, nếu ngươi dùng thần hình này đạp vào cảnh giới Dung Khí, cũng coi như là cao thủ nhất lưu." Thanh niên tóc trắng giảng giải.
Chín đại thần hình của Thần Sát nhất mạch, xếp hạng đệ nhất chính là Đại Hắc Thiên Ngục Vương, thứ hai là Tu La Minh Thần Tôn, Đại Hoang Hung Thần thì xếp hạng thứ ba.
Tu luyện thân hình của Thần Sát nhất mạch, một khi đạp vào cảnh giới Dung Khí, nhất định sẽ là Chi Phối Giả nhất lưu.
"Nhưng...dùng thiên phú của ngươi, kỳ thực còn có lựa chọn tốt hơn." Thanh niên tóc trắng đột nhiên nói.
Trong lòng Vương Khung khẽ động, vội vàng nói: "Còn xin tiền bối chỉ giáo."
"Ở trong thâm cung, có ẩn tàng một đạo thần hình, đó là một trong số những thần hình cổ xưa nhất giữa thiên địa, vốn là chí bảo vật được lưu truyền từ đời này sang đời khác của Đại Hạ hoàng triều, vô cùng thần bí...dùng thiên phú của ngươi, hẳn là có thể may mắn lạc ấn đạo thần hình kia..."
Vương Khung nghe đến trong lòng nóng lên.
Phải biết rằng, vào trước khi Đại Tần lập quốc, Đại Hạ vương triều đã tồn tại trong mấy ngàn năm lịch sử, có rất nhiều thần hình cổ xưa, sau đó lại rơi vào trong tay của Tần Hoàng Đình, có thể được cất giấu ở trong thâm cung, độ trân quý của nó không cần nói cũng biết.
"Tiền bối, đạo thần hình kia là gì?" Vương Khung khiêm tốn thỉnh giáo.
"Đạo thần hình kia ghi chép ở trong một quyển cổ thư có tên là "Mạt Pháp Kinh Quyển", nếu như ngươi may mắn có thể nhìn thấy, sẽ có thể tìm tòi được bí mật của đạo thần hình kia."
Nói đến đây, thanh niên tóc trắng nhìn bức tranh trong lòng bàn tay của Vương Khung nói: "Nếu như ngươi không thể thu hoạch được "Mạt Pháp Kinh Quyển", lại tu luyện Đại Hoang Hung Thần cũng không muộn."
"Ngoài ra, trong ngày thường hãy lĩnh hội nhiều một chút, đạo thần hình này có thể tẩy luyện chân nguyên, rất có ích lợi với đối thực lực của ngươi."
Nói xong, thanh niên tóc trắng móc ra một chiếc nhẫn từ trong ngực, đó là một chiếc nhẫn kỳ dị màu đen được tạo thành bởi đầu và đuôi của một đầu nghiệt long.
"Đây là cái gì?" Vương Khung ngạc nhiên nói.
"Một món đồ chơi nhỏ, ngươi thu hồi đi, về sau có lẽ sẽ có tác dụng lớn." Thanh niên tóc trắng đẩy chiếc nhẫn qua.
Vương Khung tiếp nhận, nhìn một chút, chợt hỏi: "Tiền bối ưu ái như thế, có phải là có chuyện gì muốn phân phó hay không?"
Thanh niên tóc trắng cười, y chỉ chỉ đầu vai của Vương Khung nói: "Ngươi chiếu cố tốt tiểu gia hỏa này là được."
"Cái gì?" Vương Khung sửng sốt, nhìn viên thịt trắng mềm oặt trên đầu vai một chút, nhất thời không kịp phản ứng.
"Tiền bối...có ý gì?" Vương Khung lộ ra thần sắc cổ quái.
Hai chuyện này không liên quan với nhau một chút này.
"Ban đầu nhìn thấy hậu bối chính là muốn dìu dắt đôi chút, ta ngược lại là không ngờ được, nhất mạch này vậy mà còn chưa tuyệt diệt, thật sự là một kỳ tích." Thanh niên tóc trắng nhìn viên thịt trắng cảm thán nói.
Vào lúc này, đại não của Vương Khung kêu ong ong.
Hoá ra người mà đối phương muốn dìu dắt cũng không phải là hắn, mà là viên thịt trắng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Khung cuồng loạn, mơ hồ đoán được cái gì.
"Hậu bối...ngài sẽ không phải là...yêu thú?"
Vừa nói ra lời này, chính Vương Khung cũng đều có một chút không tin tưởng.
Hắn chưa từng nhìn thấy yêu thú hình người, chuyện này...chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng.
"Xem như thế đi!" Thanh niên tóc trắng khẽ gật đầu, chợt nói bổ sung: "Nếu như phân chia theo tiêu chuẩn nhận thức của nhân loại..."
"Ngươi cũng có thể gọi ta là Chân Vương!"
Ở phía dưới tàng cây, những chiếc lá rơi đầy màu sắc.
Vương Khung nhìn đôi mắt trong veo của thanh niên tóc trắng, không ngừng kinh ngạc.
---
Buổi sáng trời còn mờ sương, ánh nắng vàng nhạt rơi xuống trần gian.
Bên trong sương mù, thành trì to lớn như là yêu thú hiển lộ ra thân hình của mình, ở cách đó không xa lần lượt có ngựa và xe ngựa chạy tới từ tứ phía.
Phục Ma Thành, một trong bốn mươi chín đại thành trì trong thiên hạ.
Một năm trước, nó còn có tên là Xích Long Thành.
Chỉ vì ở bên trên Sơ Vương Tế, Quang Minh Học Cung Xích Long Thành sinh ra một kẻ phản nghịch, tàn sát tứ phương, sát hại đồng môn, khiêu chiến Quang Minh Điện, nghịch phản Thiên Vương Sơn, phạm phải tội nặng như vậy, Xích Long Thành cũng chịu ảnh hưởng, có không biết bao nhiêu người bị cầm tù và tru sát.
Trong một ngàn năm trở lại đây, trên lịch sử Quang Minh Học Cung cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện đệ tử như vậy, dùng sức một mình quét ngang người cùng thế hệ, liền ngay cả đại sư huynh Quang Minh Học Cung cũng đều chết ở trên tay của hắn, bởi vì tội lỗi của hắn, Quang Minh Học Cung Xích Long Thành truyền thừa trong vô tận tuế nguyệt vậy mà từ đó không còn tồn tại.
Từ một ngày kia trở đi, danh hào Vương Khung, cả thiên hạ đều biết rõ.
...
Tại Phục Ma Thành, trong Cửu Phong Lâu.
Đây là tửu lâu lớn nhất thiên hạ, không chỉ ở các thành trì lớn đều có, liền ngay cả ở bên trong Thiên Võng cũng đều có, thuộc về sản nghiệp của Thương Xã.
Tòa Cửu Phong Lâu tại Phục Ma Thành này ở gần chỗ của Quang Minh Học Cung cũ.
Học phủ tu hành Hỏa Chủng cao nhất ngày xưa, hiện nay đã là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, vô cùng quạnh quẽ, liền ngay cả cửa chính cũng đều biến thành pha tạp cổ xưa, bên trên tường ngoài, có thể nhìn thấy rõ ràng từng vết nứt, ngoài ra còn có cùng với vết vẽ bậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận