Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 802

"Đài sen màu đen..."
Ngọn lửa màu đen nhấp nháy, một hoa ba lá, vô cùng yêu dị!
Liền ngay cả Vô Sinh Lão Mẫu cùng với vị Chân Vương được gọi là Xích Cầu kia cũng đều bị nó hấp dẫn.
"Đây là cái gì?" Ánh mắt của Vô Sinh Lão Mẫu khẽ run, không nhịn được nói.
Nang nâng tay ngọc lên muốn đụng vào, nhưng mà đài sen thần dị kia lại là ở vào khoảng giữa vật chất cùng với hư vô, mờ mịt không biết, có ở mọi hướng.
"Một hoa ba lá, tương lai tự hiện...đây là một vật rất thú vị..." Lâm La Thiên nhìn đài sen trong tay, khẽ cười nói.
"Ngươi ở phần cuối bầu trời cuối cùng đã nhìn thấy cái gì?" Vô Sinh Lão Mẫu không khỏi hỏi.
Từ xưa đến nay, chỉ có Lâm La Thiên đi dọc theo Táng Viêm Hà, vượt ngang cấm khu, đi đến phần cuối bầu trời, ai cũng không biết y nhìn thấy cái gì tại đó!
Có thể đây chính là chân tướng mà tất cả mọi người trong thiên hạ đều muốn biết.
Cao ngạo như Hoắc Pháp Vương cũng đều hướng tâm trí về đó.
Hiện nay, Vô Sinh Lão Mẫu rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề này.
Ánh mắt của Lâm La Thiên ngưng lại, chợt nhoẻn miệng cười nói: "Ta nhìn thấy diện mạo vốn có của thế giới tại đó..."
"Cái gì?"
Vào lúc này, không chỉ là Vương Khung, liền ngay cả Vô Sinh Lão Mẫu cùng với vị Chân Vương được gọi là Xích Cầu kia cũng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thiên hạ rộng lớn, chỉ sợ cũng chỉ có ba người này là nghe được đáp án của Lâm La Thiên, ba người xuyên thủng quá khứ tương lai, nghe được đáp án trọng yếu nhất trên thế giới này.
"Đặc biệt thú vị, ta nghĩ...một ngày nào đó, sẽ có người đến sau cũng có thể đi đến bên kia..." Trong mắt Lâm La Thiên lộ ra một tia thỏa mãn, nhưng trong lúc thoáng qua, lại vẫn như cũ có chút tiếc nuối.
"Thật đáng tiếc...chỉ có tên gia hỏa kia mới có thể nhìn thấy người đến sau...nền văn minh yêu thú xác thực kinh diễm vô song..." Lâm La Thiên thở dài.
"Tên gia hỏa kia, ngươi đang nói..." Trong lòng Vô Sinh Lão Mẫu khẽ nhúc nhích, không nhịn được nói.
"Diệt Hỏa Vương Tử!"
"Tuế nguyệt vô tình, có lẽ ta cũng không thể nhìn thấy hình thái cuối cùng của y!" Lâm La Thiên nhếch miệng nói.
Cho dù là cường giả đệ nhất thiên hạ, cũng không thể nghịch chuyển vĩ lực thời gian.
Ba ngàn năm, đột nhiên trôi qua, người đã từng phách tuyệt trong tinh không ngày xưa, che đậy cổ kim cũng đã hóa thành truyền kỳ từ lâu, vĩnh viễn điêu khắc ở bên trong dòng sông thời gian.
"Ngươi nói y...vẫn còn đang tiến hóa?" Trong mắt Vô Sinh Lão Mẫu lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
Lâm La Thiên cũng không nhiều lời, khẽ gật đầu, nhìn về phía vị Chân Vương được gọi là Xích Cầu kia.
"Các ngươi đã tạo ra được một con quái vật trước nay chưa từng có, thiên địa rộng rãi, pháp lực vô biên..." Trong mắt Lâm La Thiên hiện ra một tia dị sắc óng ánh, giống như là chờ mong, lại như khát vọng, cuối cùng hóa thành tiếc nuối.
Y phách tuyệt tinh không, vô địch thiên hạ, lại không có cách nào chứng kiến hình thái cuối cùng của quái vật kia, đại chiến một trận.
Có lẽ, đây là tiếc nuối lớn nhất cả đời y.
"Thật khó cho thế hệ tương lai sống sót, Nhân tộc sẽ bị tiêu diệt! ?" Vô Sinh Lão Mẫu không khỏi nhìn lại cố thổ.
Ba ngàn năm sau, nếu như "Diệt Hỏa Vương Tử" hồi sinh, Hỏa Chủng của nhân loại nhất định sẽ gặp phải kiếp số trước nay chưa từng có, đến lúc đó, ai có thể ngăn cản.
Từ xưa đến nay, cũng chỉ có một Lâm La Thiên mà thôi!
"Ngươi có phải hay không đã biết được điều gì, đã sớm chuẩn bị hậu thủ?" Vô Sinh Lão Mẫu vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nhìn về phía Lâm La Thiên.
Y tuy vô địch thiên hạ, lại dùng quang minh chiếu rọi muôn phương, ấm áp mà vĩ đại, sưởi ấm thời đại kia.
Lâm La Thiên lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời cao, đột nhiên nói: "Ta còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm...nếu nhân loại thật sự tuyệt diệt...có lẽ cũng tốt!"
"Cái gì?" Mặt của Vô Sinh Lão Mẫu khẽ run, quả thực không thể tin được những gì chính mình nghe được.
Liền ngay cả vị Chân Vương gọi là Xích Cầu kia cũng đều không nhịn được giật giật mí mắt, lộ ra sắc mặt khác thường.
Lâm La Thiên trong nhận thức của bọn hắn là nhất định sẽ không nói ra lời như vậy.
"Ngươi..." Vô Sinh Lão Mẫu còn muốn nói cái gì nữa.
Lâm La Thiên điểm ra một chỉ, thời gian bị giam cầm lại bắt đầu tiếp tục chảy.
Dao động hủy diệt truyền ra từ trong cơ thể của Vô Sinh Lão Mẫu.
"Vô Sinh, ngươi nên đi, ta sẽ tiễn đưa ngươi!"
Trong mắt Lâm La Thiên không có buồn vui, nếu cố hữu sắp đi, y sẽ đến tiễn biệt.
Trong mắt Vô Sinh Lão Mẫu lóe lên một tia dị sắc, nàng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cũng không nói gì, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mang theo vô tận tiếc nuối.
"Bên bờ Táng Viêm Hà, áo trắng như tuyết, cảnh xuân tươi đẹp ngày xưa, chỉ như mới ngày hôm qua... "
Tiếng than nhẹ lượn lờ, như gió nghẹn ngào, tiêu tán ở trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận