Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 250

Hình ảnh bạo lực và gây sốc như thế triệt để khiến cho thần kinh của đám người trở nên kích động, nhiệt huyết sôi trào, khó tự kiềm chế.
"Vô địch, vô địch!" Một tràng tiếng hô bạo phát ra từ trong đám đông, giống như vạn mã bôn đằng, nhiệt huyết khuấy động.
La Lưu Vận hoa dung thất sắc, không dám tin.
"Bại...bại rồi! ? Chuyện này sao có khả năng?"
Thân là huyết mạch La Vương Thành, kiến thức của nàng cao hơn những người khác nhiều.
Mạc Kiếm Trạch chính là tu luyện "Kiếm Vương Đoán Cốt Pháp", kiếm khí nhập xương, rèn luyện cốt tuỷ, nhục thân đã sớm thuế biến, coi như là cường giả cảnh giới Bổ Nguyên cao hơn y vài tầng cũng không thể so đấu lực lượng cùng với y.
Nhưng Vương Khung xuất hiện đã triệt để phá vỡ sự nhận biết cùng với phán đoán của nàng.
Ba quyền? Coi như không địch lại, cũng không có khả năng chỉ ba quyền liền thua!
"Hắn..." La Lưu Vận không nhịn được đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Khung.
Vị đệ tử thiên tài Quang Minh Học Cung này đã biến thành vô cùng thần bí ở trong mắt của nàng.
Nàng bắt đầu hiếu kì đối với thân phận của Vương Khung.
"Thần tượng, ngươi quá mạnh." Minh Hạo Nhiên đi tới, không nhịn được nói.
Trong mắt y, bất kể gặp gỡ địch nhân cường đại cỡ nào, Vương Khung dường như cũng đều có thể tuỳ tiện trấn áp, không có chút áp lực nào để nói, hào quang thần tượng càng ngày càng rực rỡ..
"Lão Vương, ngươi lại lộ mặt rồi, sao sự tình náo động nào cũng đều không thiếu mặt ngươi." La béo không nhịn được nói.
Vương Khung mỉm cười, vô thức ngẩng đầu nhìn lại.
Trên bầu trời cách đó không xa, có ba đạo thân ảnh đứng lơ lửng, trong đó có một đạo thân ảnh hắn rất quen thuộc.
Hắn đã sớm đọc thuộc làu "danh sách trăm đại dị năng giả" từ lâu, vị cao thủ vô thượng có hung danh rất cao kia, hắn sao lại không biết?
Hiện tại trông thấy người sống sờ sờ, Vương Khung cũng không nhịn được có một chút cảm xúc chập trùng.
Hắc Kiếm Ma!
Lúc này, vị cao thủ vô thượng La Vương Thành này đã khóa chặt hắn từ lâu, ánh mắt nhàn nhạt, lộ ra một tia ngưng trọng.
"Ha ha ha, Hắc Kiếm Ma, khiến cho ngươi chê cười rồi, đây là đệ tử Quang Minh Học Cung của chúng ta, hắn chỗ nào cũng đều tốt, chỉ có điều là quá xúc động." Tâm trạng của Kỷ Nguyên Thần đang rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười tự mãn, dương dương đắc ý.
Y nhìn về phía Vương Khung, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Tên tiểu tử này luôn có thể tăng thể diện cho y vào thời khắc mấu chốt.
Mặc dù chính y cũng có một chút chấn kinh, chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của Vương Khung lại đột nhiên tăng mạnh một lần nữa, nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, lúc này, y khó nén được sự đắc ý, nở nụ cười, thỏa thích châm chọc Hắc Kiếm Ma.
"Kỷ Nguyên Thần, ngươi tuyệt đối không thể dạy ra được đệ tử như vậy." Hắc Kiếm Ma lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của y huyền bí, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vương Khung, dần dần sinh ra hứng thú.
Vẻn vẹn chỉ dùng ba quyền liền trấn áp Mạc Kiếm Trạch đã luyện thành "Kiếm Vương Đoán Cốt Pháp", chuyện này cũng không phải là thiên phú cao liền có thể làm được.
"Thật là gặp quỷ, mới có mấy ngày không gặp, tên tiểu tử này liền thoát thai hoán cốt rồi?" Phí lão không khỏi giật giật mí mắt.
Dùng nhãn lực của lão trong nháy mắt liền nhìn ra, xương cốt của Vương Khung như rồng, huyết dịch toàn thân triệt để kích hoạt, âm dương điều hòa, long hổ giao thái, gân như trân, xương như bảo, nhục thân thuế biến, siêu phàm thoát tục.
"Hắn tu luyện Trúc Cơ Pháp?" Phí lão kinh nghi bất định: "Coi như tu luyện Trúc Cơ Pháp cũng không thể mạnh như vậy."
"Kiếm Vương Đoán Cốt Pháp" đã là Trúc Cơ Pháp đỉnh tiêm đương thời, Vương Khung chỉ dùng ba quyền liền có thể giải quyết?
Đây là luyện như thế nào?
Lúc này, coi như là Phí lão cũng đều có một chút hồ đồ.
Phanh! Đột nhiên, một âm thanh chấn động thật lớn vang lên.
Mạc Kiếm Trạch bò đi ra từ bên trong đống đá vụn, y máu me khắp người, da thịt cánh tay, bụng dưới, phần lưng bong nứt ra.
Ánh mắt y như hung thứ, nhìn chằm chặp Vương Khung, phóng xuất ra chiến ý lăng lệ.
Từ lúc huyền công của y đại thành, cho tới bây giờ cũng chưa hề gặp phải thảm bại như vậy, đặc biệt là ở phía trên so đấu nhục thân mà y tự hào nhất, quả thực chính là nghiền ép.
Trận thảm bại vô cùng nhục nhã này đã triệt để phá hủy lòng tự tôn của y.
Vào giờ phút này, trong nội tâm của y chỉ có một cái ý niệm, đó chính là phải lấy lại tôn nghiêm.
Chân nguyên, năng lực, bảo khí...không tiếc hết thảy thủ đoạn, cũng phải đánh bại, chà đạp, thậm chí là chém giết đối phương.
"Chẳng cần biết ngươi là ai, ta muốn khiêu chiến ngươi." Hai mắt của Mạc Kiếm Trạch đỏ bừng, tức giận quát.
Khuôn mặt nhỏ của La Lưu Vận khẽ run, qua nhiều năm như vậy, nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy sư đệ của mình ở trong loại trạng thái này, nổi giận như một đầu dã thú.
Tiếng gầm thét của Mạc Kiếm Trạch quanh quẩn ở phía trên trung tâm quảng trường.
Trước khi tiếng gầm thét tiêu tán, một bàn tay to lớn đã ịn vào trên mặt Mạc Kiếm Trạch.
Ánh mắt của y rung động, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, y thậm chí còn quên phản ứng, trong đầu óc chỉ có một cái ý niệm.
"Từ khi nào..."
Ầm ầm! Bàn tay lớn của Vương Khung nghiền ép, chộp lấy đầu của Mạc Kiếm Trạch, trực tiếp nện đầu của y vào trong hố sâu.
Bên trên quảng trường, lại rơi vào yên tĩnh như chết một lần nữa.
Tất cả mọi người nhìn ngây ngốc.
"Chuyện này...đây coi như là xảy ra chuyện gì thế?"
"Đây cũng không phải là nghiền ép nữa, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, thực lực cách xa đến như thế này?"
"Chuyện này...chuyện này sẽ không phải là đã thương lượng từ trước đó chứ, mạnh đến có chút không thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận