Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 578

Phanh! Lời còn chưa dứt, một cỗ quái lực vọt tới, tác động vào mông của hắn.
Vương Khung rên lên một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài, ngay sau đó nặng nề rơi trên mặt đất.
"Con bà nó, người nào?" Vương Khung bật dậy và hét lên mạnh mẽ.
"Nhóc con, ngươi đợi đó cho lão tử."
Một giọng nói thần bí hư vô bất định vang lên bên tai mọi người, rồi dần dần biến mất, tựa như mây khói.
"Cái quỷ gì vậy?" Vương Khung mở to hai mắt nhìn.
"Ta đã bảo ngươi không nên nói lung tung!" La Thanh Nguyên đi tới, phủi tro bụi cho Vương Khung: "Có đau hay không?"
"Sư phụ cũng thật là, cần gì phải làm như vậy chứ!"
"Vừa mới rồi là sư phụ của ngươi! ?" Vương Khung lộ ra vẻ mặt kinh dị, có một chút không dám tin tưởng.
"Thần thông của sư phụ không phải bình thường, động tâm khởi niệm, thiên hàng thần chú, không thể nhận ra, không thể nói, không thể nghe thấy..." La Thanh Nguyên nói.
"Họa từ miệng mà ra chính là đến như thế này." Vân Tố Tâm cười nói: "Trách không được Tần Hoàng bệ hạ thường xuyên nói, làm người ngàn vạn không thể miệng tiện..."
"Ngẩng đầu ba thước liền có thần linh!"
"..."
Vương Khung không nói nên lời, có phần chột dạ nhìn chung quanh một chút, quả nhiên thần thông lớn đến một trình độ nhất định thật đúng là như thần linh, không thể nói bừa khinh nhờn!
"Sư phụ của ngươi sẽ không thật sự đi tìm ta đó chứ?" Vương Khung không nhịn được hỏi.
Dạng cường giả cấp bậc này đều có tính khí khó lường, thật đúng là không dễ chọc.
"Yên tâm, có ta ở đây, sư phụ sẽ không làm gì ngươi!" La Thanh Nguyên vỗ vỗ bả vai của Vương Khung nói: "Đương nhiên, ngươi phải tốt đối với ta một chút."
"Đi thôi! Qua ngọn núi này liền đến!" Vân Tố Tâm nhìn hai người liếc mắt đưa tình, thu hồi ánh mắt, chỉ về phía trước nói.
"Không phải muốn đi đến Thiên Vũ Vương Phủ sao?" Vương Khung hỏi.
"Thiên Vũ Vương chỉ có một người con trai độc nhất như vậy, nếu xảy ra bất luận điều ngoài ý muốn nào, vương vị cha truyền con nối của Thiên Vũ Vương liền sẽ dẫn tới sóng gió ngất trời, ngươi hẳn phải hiểu được ta có ý gì." Vân Tố Tâm nói.
Trong mắt Vương Khung lóe lên một tia hiểu ra.
Liền ngay cả loại địa phương như Quang Minh Học Cung cũng đều diễn ra tranh giành bè phái, lục đục với nhau, chứ đừng nói đến Vương tộc, nhất là tước vị Thiên Vương, vinh quang vạn thế, thừa kế không suy.
Chắc hẳn có rất nhiều người không nguyện ý nhìn thấy Cổ Thích Tâm khôi phục lại, thậm chí là ngưng tụ Hỏa Chủng.
Thiên Vũ Vương Phủ có nhiều người nhiều phức tạp, thực sự quá thu hút sự chú ý của người khác, để bảo đảm sự an toàn của Cổ Thích Tâm và ngăn chặn thông tin bị rò rỉ, Thiên Vũ Vương đã triệt để đưa hắn đến Tây Sơn Biệt Viện.
Tây Sơn vốn là thuộc về quyền sở hữu của hoàng thất, về sau Tần thị thi ân cho các tộc, cắt ra một bộ phận lãnh địa, ban cho từng đại tộc cùng với Vương Phủ.
Giống như Thất Hoàng Tử cũng có một tòa biệt viện ở nơi này.
"Đã lâu không đến đây." La Thanh Nguyên nhìn cảnh sắc trên đường đi, không khỏi nói.
"Ngươi đã từng đến đây?"
"Ừm!" La Thanh Nguyên khẽ ừm một tiếng: "La gia cũng có biệt phủ tại nơi này, chỉ là rất ít khi được tới, chỉ có vào thời điểm tiến cung hàng năm, mới sẽ được ở chỗ này."
"Lúc còn bé ta đã từng đi theo phụ vương đến nơi này một lần." Giọng nói của La Thanh Nguyên càng ngày càng nhỏ, trong mắt lóe lên một tia tưởng niệm.
Nói thật, nàng từ nhỏ đã không có mẫu thân, cho tới nay vẫn luôn ỷ lại vào phụ thân, mà La Vương đối với nàng cũng cực kì yêu thương.
Một năm qua, La Thanh Nguyên - tiểu công chúa La Vương Thành gặp bấp bênh, trải qua bao nhiêu giết chóc cùng với kiếp số, có thể nói là đã ăn không ít đau khổ.
Lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên nàng mất đi sự bảo hộ của phụ thân, một thân một mình đối mặt với mưa gió.
Vương Khung nhìn vào trong mắt, không khỏi có phần đau lòng, không nhịn duỗi tay đến, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của La Thanh Nguyên.
"Sau khi hoàn thành xong chuyện này, ta cùng với ngươi liền đi đến La Vương Thành một chuyến!"
"Thật sao! ?" Nhãn tình của La Thanh Nguyên sáng lên, lại chợt nhanh chóng ảm đạm, lắc đầu nói: "Chờ thêm đi..."
Vương Khung biết, La Thanh Nguyên là lo lắng thân phận cùng với an nguy của hắn, lúc này lộ diện, tất nhiên sẽ đưa tới sự vây sát của Quang Minh Điện.
"Yên tâm, lần này ta sẽ giải quyết triệt để tai hoạ ngầm, từ nay về sau, sẽ không còn người nào dám đụng vào ta." Vương Khung khẽ cười nói.
"Ngươi nói thật chứ?" La Thanh Nguyên không nhịn được nói.
Nàng cũng không phải là bởi vì có thể trở lại La Vương Thành mà kích động, mà là bởi vì Vương Khung một khi giải trừ nguy cơ, liền sẽ không cần phải lăn lộn tại lằn ranh sinh tử nữa.
"Đương nhiên!" Vương Khung khẽ gật đầu.
Tác phong làm việc của hắn xưa nay chính là như vậy, hoặc là không làm, đã làm liền làm kinh thiên động địa, giải quyết triệt để căn nguyên tai hoạ ngầm.
Đi đến phía trước Đế Đô, Vương Khung cũng đã lên kế hoạch cho mọi việc.
"Tới đi, đều tới đi!" Vương Khung thầm lẩm bẩm trong lòng.
Không bao lâu, ngã rẽ đường núi, thác nước treo cao, giống như ngân hà đổ ngược, bình hồ lá phong, như mù sương xâm nhiễm, hiện ra một tòa biệt viện tinh xảo.
Vân Tố Tâm dẫn nhóm người xuống xe, trực tiếp đi đến chỗ sâu biệt viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận