Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 255

Sử sách cổ ghi lại rằng vào những năm xa xưa, có nhân tài kinh tài tuyệt diễm, có thể khắc thiên địa chung linh vào bên trong căn cốt của chính mình, tạo ra một tương lai huyền diệu và vô hạn.
Lúc này, nhục thân của bọn hắn vừa mới đặt nền móng và đang ở trạng thái cực kỳ đói khát, có khả năng hấp thụ hết thảy tinh hoa năng lượng, hòa quyện vào máu thịt, bồi bổ cơ thể.
Đó, chính là thân thể không khiếm khuyết.
Loại người này một khi tu hành, tất có được thành tựu khủng bố, thực lực che đậy quần luân.
Những ngày này, Vương Khung khổ luyện "Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp", ở dưới sự chà đạp điên cuồng của Tiểu Bạch, hắn đã tiến bộ thần tốc.
Ba trăm sáu mươi mốt khối xương toàn thân, đã mở hơn phân nửa.
Nhục thân của hắn như là một cái giếng cạn, đói khát khó nhịn, cần được điên cuồng đổ vào.
Một giọt chân huyết hiển nhiên là không đủ.
Ầm ầm! Đột nhiên, xương sống của Vương Khung như đại long chập trùng, xương trong cơ thể hắn hơi hơi nổi lên đan hà, mờ mịt sôi trào, che đậy một phương.
Dao động khủng bố truyền ra từ trong cơ thể hắn, càng ngày càng mạnh lên.
Tất cả mọi người biến sắc, thân thể của bọn hắn khẽ run, chỉ cảm thấy hai chân có một chút như nhũn ra.
Ở phía dưới cỗ khí tức áp bách cường đại này, bọn hắn gần như không thể là chính mình.
"Tiềm năng sinh mệnh triệt để bạo phát, hình thái sinh mệnh của tên tiểu tử này đã sắp cải biến." Tinh mang trong mắt Hắc Kiếm Ma đại thịnh.
Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không có người trẻ tuổi nào có thể làm cho y động tâm giống như Vương Khung.
Cỗ thân thể này cơ hồ hoàn mỹ, đã đạt đến cảnh giới khó có thể tưởng tượng, chẳng trách chỉ dựa vào lực lượng liền có thể quét ngang Mạc Kiếm Trạch, không có nửa phần hồi hộp nào.
Ầm ầm! Huyết khí quanh người Vương Khung sôi trào, giống như ánh nắng ban mai, có một tia sáng màu vàng nhạt và tia sáng trắng sữa hòa quyện vào nhau.
"Dị tượng sơ sinh..." Hắc Kiếm Ma bật thốt.
Dị tượng nhục thân, đây là sự tình chỉ được ghi chép bên trong cổ tịch, trong thế gian bây giờ đã sớm tuyệt tích.
Mặc dù, Vương Khung cũng không phải là sinh ra dị tượng chân chính, chỉ là sơ sinh, như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng cũng đã rất kinh thế hãi tục.
"Dạng hạt giống này nếu như không chộp vào trong tay quả thực là có lỗi với liệt tổ liệt tông."
Hai mắt của Hắc Kiếm Ma tỏa ánh sáng, thật giống như chồn nhìn thấy gà mái, không sai, chính là chồn nhìn thấy gà mái, tròng mắt cũng đã sắp rơi ra.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người nín thở, trong mắt chỉ có kính sợ.
Coi như là mù lòa cũng nhìn ra được, Vương Khung so với bọn hắn tưởng tượng còn muốn kinh khủng hơn, thậm chí ngay cả chân huyết cảnh giới Linh Lô cũng đều có thể thôn phệ.
Cao ngạo như Mạc Kiếm Trạch cũng đều ngậm miệng, cũng không đề cập tới cái gì mà khiêu chiến, giao thủ, quyết đấu nữa.
Đây căn bản cũng không phải là người, cần gì phải chấp nhặt đối với loại biến thái này.
Mạc Kiếm Trạch chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Đúng lúc này, Vương Khung hét dài một tiếng, chấn động ba đại viện.
Hết thảy dị tượng đều tiêu tán, giọt chân huyết kia triệt để tiêu tan, bị hắn luyện hóa toàn bộ, năng lượng đáng sợ như hồng thủy bạo phát, tan ra và rò rỉ, rồi bị xương của hắn hấp thụ.
Trong khoảnh khắc, Vương Khung long tinh hổ mãnh, cơ thể trong suốt hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, huyết khí lưu chuyển, dựng dục ra lực lượng đáng sợ.
Đám người kinh hãi, uy năng chân huyết quả nhiên khó có thể tưởng tượng.
Chỉ trong chốc lát, khí tức của Vương Khung càng khủng bố hơn so với vừa rồi.
"Bổ, so với tiết canh lợn còn bổ hơn." Đúng lúc này, Vương Khung không nhịn được hú lên một tiếng.
Thân thể Hắc Kiếm Ma hơi rung, y nhìn Vương Khung một chút, nhưng chung quy cũng không có chụp chết hắn.
Cường giả cảnh giới Linh Lô cao cao tại thượng, một giọt chân huyết có giá trị liên thành, có thể so với bảo dược.
Có một số bộ tộc lớn thậm chí không tiếc bỏ ra đại giới cực lớn để mua một giọt chân huyết, cung phụng ở trong tộc, xem như đồ vật bảo mệnh.
Càng có cường giả hi vọng cầu được một giọt chân huyết, dùng để lĩnh hội cảnh giới Linh Lô.
Loại chí bảo như vậy lại bị Vương Khung thôn phệ luyện hóa, đó là tạo hoá bực nào.
Hắn lại nói là còn bổ hơn tiết canh lợn.
Mặc dù chuyện này là sự thật, nhưng mà có thể so sánh như vậy sao?
Đây quả thực là khinh nhờn đối với cao thủ cảnh giới Linh Lô, là bất kính đối với con đường tu hành, không tôn trọng đối với chí cường giả.
"Hắn...hắn thật đúng là cái gì cũng đều dám nói."
"Vương Khung sư huynh vẫn là dữ dội trước sau như một, không biết ngậm miệng...phi, là không kiêng kị gì."
"Không hổ là thần tượng, ở trước mặt cường giả cảnh giới Linh Lô cũng dám nói về ẩm thực, thật là tài tình khi so sánh nó với tiết canh lợn, thực sự là suy nghĩ khác người."
"Ngươi bị ngu sao? Sẽ có người nói chuyện như vậy sao? Ngươi thu của hắn bao nhiêu tiền?"
Mặc dù Vương Khung có uy danh hiển hách ở bên trong ba đại viện.
Nhưng tất cả mọi người đều phát hiện ra, mỗi lần hắn lộ mặt đều là sẽ dẫn tới phong ba không nhỏ, mang cho mọi người rung động càng lớn hơn.
Có lẽ Tần Hoàng bệ hạ nói đúng, có một ít người trời sinh nhất định là có quầng sáng.
Không thể nghi ngờ, Vương Khung chính là một trong số đó.
"Người này..." Mạc Kiếm Trạch liếc nhìn, cuối cùng vô lực lắc đầu.
Được rồi, loại người này y chơi không lại, dù sao y cũng không có lá gan nói loại lời này ở trước mặt cao thủ cảnh giới Linh Lô.
"Chê cười, chê cười..." Kỷ Nguyên Thần gượng cười hai tiếng, không nhịn được nhìn về phía Vương Khung.
Tên tiểu tử này vào thời điểm tăng thể diện cho y rất nghiêm túc, vào thời điểm làm mất mặt cũng rất triệt để.
Bạn cần đăng nhập để bình luận