Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 508

Bọn hắn cộng nhau sáng lập Đồ Thần Công Hội, một đường đi tới, giao tình cũng coi như là thâm hậu, chỉ là nhân tâm khó dò, cũng không biết đối phương có nguyện ý đắc tội Quang Minh Điện vì hắn hay không.
Ngoại trừ Thất Hoàng Tử, còn có U Hoàng Trường công chúa.
Vị thân tỷ tỷ của đương kim Tần Hoàng bệ hạ này tất nhiên là sẽ nể mặt Thúc què, bảo hộ hắn.
Chỉ là U Hoàng Trường công chúa giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, coi như là con cháu hoàng tộc muốn gặp một lần cũng khó như lên trời.
Vương Khung muốn tìm nàng không khác gì mò kim đáy biển.
Huống hồ, nếu như không nằm ngoài sở liệu, U Hoàng Trường công chúa hiện tại hẳn là đang truy sát tình địch khắp thế giới, phỏng chừng cũng không rảnh để ý tới hắn.
"Đi ra ngoài trước lại nói."
Vương Khung đi ra từ trong đầm sâu, hắn nhìn dãy núi chung quanh, nếu như đoán không sai, nơi này hẳn là Thập Vạn Đại Sơn, cách Đại Tần còn rất xa.
Thu thu thu...
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng kêu kỳ quái.
Vương Khung sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, một viên thịt trắng nõn mập mạp chui ra khỏi áo bào, leo lên vai hắn.
"Con mẹ nó...đây là thứ đồ gì..." Vương Khung nghẹn ngào kêu lên.
Viên thịt trắng bỗng nhiên rơi xuống từ trên đầu vai của Vương Khung, quẳng xuống đất, bởi vì thịt quá nhiều, còn lăn hai lần, lăn đến nơi xa, đụng vào tảng đá, mới ngừng lại.
Vương Khung mở to hai mắt nhìn, mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cái thứ mập mạp trước mặt giống như một con bọ, toàn thân đều là thịt, trắng nõn nà, thoạt nhìn giống như là viên thịt trắng, lộ ra một đôi mắt to. ầng ậng nước.
Lúc này, viên thịt trắng nâng cái đầu to cơ hồ hòa làm một thể cùng với thân thể, nhìn Vương Khung, hai mắt lấp loé, phảng phất như bị ủy khuất.
Thân thể mập mạp to lớn nhẹ nhàng nhúc nhích, lăn đến bên chân Vương Khung, cọ cọ, vừa chà xát, vừa rơi nước mắt...
"Đây là tình huống gì! ?"
Vương Khung sửng sốt, hắn từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy sinh vật kỳ dị như vậy, thậm chí cũng không biết thứ đồ chơi này ở đâu ra.
"Chẳng lẽ là đi theo từ Phế Thổ?" Vương Khung nhìn lướt qua.
Làn da bên ngoài thân thể viên thịt trắng đang dần dần tróc ra, một tia linh khí chậm rãi dung nhập, bị thân thể của nó hấp thu.
Đây hiển nhiên là chưa từng tiếp xúc qua linh khí, trong thời gian ngắn, thân thể cảm nhận được linh khí, bắt đầu phát sinh dị biến.
Nhưng mà, nếu quả thật là đi theo từ Phế Thổ, Vương Khung vậy mà không có cảm nhận được?
"Thật quái lạ..." Vương Khung nhíu mày, đột nhiên rất muốn dùng một chân đạp chết viên thịt trắng.
Nhưng nhìn đôi mắt to ngập nước kia, hắn lại nhẫn nhịn xúc động, trực giác nói cho hắn, thứ đồ chơi này nói không chừng sẽ có ích.
"Tạm thời liền mang ngươi đi, nếu như vô dụng, liền sẽ nướng ngươi." Vương Khung ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Viên thịt trắng co rụt thân thể lại, ngay sau đó bắn lên cao cao, rơi ở trên bờ vai Vương Khung, đôi mắt to ngập nước cũng không khóc, hơi hơi nheo lại, phảng phất như đang cười.
"Không tim không phổi." Vương Khung mang theo viên thịt trắng lên đường.
Thập Vạn Đại Sơn, núi non trùng điệp, không sử dụng trận pháp mà muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng, đặc biệt là trên đường đi thường có yêu thú tụ tập, người bình thường căn bản không dám xâm nhập.
Nhưng Vương Khung không phải là người bình thường, dùng thực lực của hắn hiện nay, trừ phi gặp phải Chi Phối Giả, bằng không mà nói, sẽ không có bất kỳ yêu thú gì có thể tổn thương hắn.
Về phần viên thịt trắng, trên đường đi phần lớn thời gian đều đang ngủ, linh khí đối với nói mà nói, giống như thuốc thôi miên.
Vương Khung có thể cảm thấy được, linh khí trong thiên địa đang không ngừng rót vào trong cơ thể viên thịt trắng, thân thể của nó phảng phất như hang không đáy.
Chuyện này cũng dẫn đến viên thịt trắng cơ hồ đều ở vào trạng thái ngủ đông, nằm trên đầu vai của Vương Khung, chao đảo lắc lư, va chạm lên xuống, có khi lăn xuống khỏi vai mà cũng không tỉnh lại.
"Không sai biệt lắm qua năm ngày là liền có thể đi ra ngoài."
Trở về đã gần nửa tháng, mắt thấy đã sắp đi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, Vương Khung mơ hồ có một chút chờ mong, còn có một chút thấp thỏm.
Vào một ngày, hắn nghỉ ngơi ở ngay trong khe núi.
Đột nhiên, mặt đất đột nhiên khẽ chấn động.
"Có người! ?" Thần thức của Vương Khung tràn ra.
Ngoài ba mươi dặm, một đoàn người cưỡi thú cưỡi kỳ dị, đi tới từ nơi xa.
"Bạch Giáp Long Đề Câu! ?" Vương Khung hơi nheo mắt lại.
Đây là một loại linh câu dung hợp với huyết mạch Xích Huyết Hoang Giáp Câu, Long lân Thú cùng với Bạch Giác Giao Mãng, là dị chủng do Quang Minh Học Cung tỉ mỉ bồi dưỡng.
Trước kia, vào thời điểm Vương Khung còn ở Quang Minh Học Cung đã từng gặp một lần, vào lúc đó Bạch Giáp Long Đề Câu vừa mới được bồi dưỡng ra, còn chưa thành thục, số lượng cực kỳ ít ỏi.
"Đại sư huynh, lời nói của ma nữ Hắc Ám Giáo Hội có tin được không? Ở bên trong truyền thừa Thần Sát, có tổng cộng chín đại thần hình, Đại Hoang Hung Thần xếp thứ năm, thật sự sẽ ẩn giấu ở một nơi như thế này sao?" Đúng lúc này, một vị thanh niên trong đó nói chuyện.
Thần hình trong thiên hạ, đều là có truyền thừa.
Giống như thần hình Hắc Dực Đại Ma của Hắc Kiếm Ma, chính là truyền thừa đến từ Cổ Ma Kiếm.
Thần hình Bát Tí Thiên Kim Thần của Hoàng Kim Vương Mạnh Long Tước, chính là truyền thừa đến từ Nguyên Tố Thần Ma nhất mạch.
Thiên Ba Vô Tướng Hải Ma của Hài Khách Khương cũng thuộc về Nguyên Tố Thần Ma nhất mạch.
Thần Sát nhất mạch mà những đệ tử Quang Minh Học Cung này nói tới, là thần hình truyền thừa cực kỳ cổ lão, mỗi một loại đều có uy lực cực lớn, không kém truyền thừa Cổ Ma Kiếm, Nguyên Tố Thần Ma, thậm chí còn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận