Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 902

"Ừm?" nhưng sau một khắc, đôi mắt của nó liền mở ro, lỗ tai dựng đứng lên.
"Đại Hạ di tổ! ? Dạng huyết mạch này ngược lại là rất ít gặp!" Bạch gia đi vòng quanh Vu Thập Nhị, đầu thỉnh thoảng tiến tới, hít hà.
"Không tệ, không tệ! Huyết mạch tinh khiết, đồ tốt a!" Bạch gia không nhịn được thở dài.
Đồng thời đưa mắt ra hiệu với Vương Khung một cái.
"Ta nói này Tiểu Vu, có rảnh rỗi, cùng ta đi đến Đế Đô mở rộng tầm mắt một chút!" Vương Khung ngầm hiểu, vỗ vỗ bả vai của Vu Thập Nhị nói.
Đại Hạ hoàng tộc truyền thừa được mấy ngàn năm, luận nội tình thậm chí còn ở phía trên Tần thị hoàng tộc.
Nhất mạch này trải qua mấy ngàn năm uẩn dưỡng cùng với tiến hóa, huyết mạch mạnh mẽ, là đỉnh tiêm nhất lưu đương thời, đã bị tiêu diệt ngàn năm, lại vẫn có thuần huyết trên thế gian, đủ thấy chỗ đáng sợ của bọn hắn.
Dạng huyết mạch này nắm giữ giá trị nghiên cứu cực lớn, e rằng cho dù là viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình cũng đều cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Cho dù là tinh luyện một ít tinh huyết từ trong máu của Vu Thập Nhị cho viên thịt trắng làm đồ ăn vặt cũng rất tốt.
Nói cho cùng, tu vi của Tề Tích quá yếu, mỗi ngày dùng tinh huyết nuôi nấng viên thịt trắng, Vương Khung sợ là y sẽ không chịu đựng nổi.
"Sư huynh, ngươi muốn làm gì?" Vu Thập Nhị rụt rụt cổ.
"Niệm tình là đồng môn, ta muốn dìu dắt ngươi." Vương Khung dào dạt thiện ý.
"Ngươi làm sao lại bày ra loại bộ dáng này, chúng ta cũng không phải là người xấu!" Bạch gia tiến tới, kẹp Vu Thập Nhị ở giữa, toàn thân lông tơ của nó dựng đứng, mỗi một sợi đều lộ ra khát vọng.
"Chờ sau khi ra ngoài, ngươi liền đi theo ta đi!" Vương Khung dùng lực vỗ vỗ bả vai của Vu Thập Nhị, ngữ khí nói ra không giống như là thương lượng, mà là đe dọa.
Vu Thập Nhị cố nặn ra vẻ tươi cười, nhắm mắt nói: "Tất cả đều nghe theo sư huynh phân phó."
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Vương Khung thỏa mãn khẽ gật đầu.
Trên thực tế, Vương Huyền Cương đã sớm phân phó, để Vu Thập Nhị đi theo Vương Khung học hỏi kinh nghiệm.
Nhắm mắt làm liều chung quy cũng không phải là sự tình lâu dài, thiên phú cho dù lại tốt hơn cũng cần được tôi luyện.
Thiên phú của Vu Thập Nhị là không tệ, nhưng trốn ở bên trong Quang Minh Học Cung tu luyện, không biết thiên hạ rộng rãi, tàng long ngọa hổ, chỉ có để cho y mài dũa phong mang, mới có hi vọng tiến thêm một bước.
Lần pháp vương tế hương này liền nhìn ra nhược điểm của y.
"Sư huynh, ta đi trước." Vu Thập Nhị nói.
"Ừm!" Vương Khung phất phất tay nói.
Bên trong Thánh Hỏa Trủng, mênh mông bát ngát, mỗi người đều có duyên phận của mỗi người.
Vu Thập Nhị đằng không mà lên, bay về phía chỗ sâu.
"Huyết mạch Đại Hạ hoàng tộc a, nghe đồn sau khi Đại Hạ bị tiêu diệt, dòng dõi tàn dư đã từng nghiên cứu Tần thị hoàng tộc, bọn hắn cải tạo huyết mạch của bản thân, muốn nắm giữ lực lượng khắc chế đối phương." Bạch gia hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói.
Tần và Hạ vốn là tử địch, nhất mạch quật khởi, nhất mạch tử vong, chư thiên vinh sủng, chung quy chỉ có thể thành tựu một toà vương vị.
Đại Hạ tuyệt diệt từ đường, đã từng lập thệ, muốn dùng huyết mạch của bản thân, tàn sát Tần thị nhất tộc.
Sinh diệt tuần hoàn, chính là luân hồi.
"Nắm chặt tên tiểu tử này, đối với ngươi mà nói có trăm lợi mà không có một hại." Bạch gia nhắc nhở.
"Ngươi đang nói...Tần thị?"
"Ngươi là Đồ Hầu cao quý, là tân quý đương triều, nhận sự ủng hộ của Thiên Vũ Vương, lại phụ thuộc vào Thất Hoàng Tử, thực sự quá đáng chú ý, khó bảo đảm ngày nào đó sẽ không tương tranh cùng với các hoàng tử khác...ngươi phải biết rằng, những người kia đều là con trai của Tần Hoàng."
Đừng nhìn Bạch gia bình thường tùy tiện, hung mãnh như lang như hổ, tâm tư lại cực kỳ tinh tế, đối với sự tình trong thiên hạ, vô cùng hiểu rõ.
"Tam Hoàng Tử!" Vương Khung thì thầm.
Cừu oán mà hắn cùng với Tam Hoàng Tử kết xuống thậm chí có thể truy tố đến ân oán cùng với Diệp Thiên trước kia, từ sau một trận chiến tại Chân Không Gia Hương, song phương đã là không chết không thôi.
"Tên tiểu tử kia còn không phải là đáng sợ nhất." Bạch gia trầm giọng nói: "Y là dòng dõi của Tần Hoàng sinh ra trước khi thần thông của Tần Hoàng đại thành, huyết mạch kế thừa cũng không phải là kinh khủng nhất."
"Con trai của Tần Hoàng, tuổi càng nhỏ, tiềm năng uẩn tàng liền sẽ càng đáng sợ..."
"Ngươi phải cẩn thận!"
"Tuổi càng nhỏ, tiềm năng sẽ càng đáng sợ?" Vương Khung nói thầm.
Như thế mà nói, tiềm năng của Thất Hoàng Tử chẳng phải là cao nhất?
Nhưng con đường tu hành, không chỉ vẻn vẹn nhìn tiềm năng, mà cơ duyên của mỗi người cũng rất trọng yếu.
Thiên phú lại cao hơn, nhưng nếu không thể chuyển hóa thành thực lực, kết quả cũng chỉ là một chuyện cười.
"Ta sẽ nhớ kỹ!" Vương Khung khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận