Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 244

"Ngươi, đi ra ngoài." Tiểu Bạch chỉ chỉ gã béo nói.
La béo ngây ra một lúc: "Vì sao ta phải đi ra ngoài?"
"Pháp không truyền qua tai, ngươi thì biết cái gì, mau xéo đi."
Móng lừa của Tiểu Bạch cọ trên mặt đất, thanh âm kia rơi vào trong tai gã béo như thể tới từ địa ngục, dọa cho gã sắc mặt đột biến, lộn nhào chạy ra ngoài.
"Gã béo bị làm sao vậy?" Vương Khung ngơ ngác hỏi.
Tiểu Bạch nhếch miệng, lộ ra hàm răng ố vàng: "Chờ một lúc nữa ngươi sẽ biết rõ."
Vương Khung cười lạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, đối với phương pháp huấn luyện của Tiểu Bạch, căn bản không có để ở trong lòng.
Hắn ngay cả Hỏa Chủng cũng đều đã từng bị phế, ngay cả Tam Tinh Khẩu Phục Dịch của lão bản cũng đều đã từng uống, còn có chiến trận gì chưa từng nhìn thấy?
"Năng lực chịu đựng của gã béo quá kém." Vương Khung lắc đầu, khịt mũi coi thường đối với gã béo.
Ầm ầm! Tốc độ móng trước bên phải của Tiểu Bạch cọ xát trên mặt đất càng lúc càng nhanh, lực lượng cũng càng lúc càng lớn.
Mặt đất rung chuyển, những vết nứt lan rộng ra xung quanh, những tia lửa sáng rực bay tứ phía.
Đột nhiên, một cỗ khí tức thần bí và rộng lớn bay lên từ trong cơ thể của Tiểu Bạch, mênh mông giống như sông lớn, tráng lệ như vì sao, huyền diệu như nhật nguyệt giữa trời...
Trong khoảnh khắc, móng trước bên phải của Tiểu Bạch toát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ trang nghiêm.
Trong lòng Vương Khung rung động, con mắt trừng đến căng tròn.
Ở dưới ánh sáng màu vàng rực rỡ này, Hỏa Chủng màu đen trong cơ thể của hắn đều bỗng nhiên nhảy lên, truyền đến cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có.
"Đây...đây là cái gì?" Trong lòng Vương Khung nhấc lên sóng lớn thao thiên.
Bên trong ánh vàng kia phảng phất như dựng dục ánh sáng bất hủ, mặt trời lơ lửng, quán thông tuế nguyệt, trải qua vô tận tẩy lễ mới đản sinh ra ánh sáng này.
Trong lúc mơ hồ, xuyên qua tầng tầng ánh vàng, hắn nhìn thấy trên móng của Tiểu Bạch có khắc một văn tự cực kỳ cổ xưa, giống như tranh vẽ mà không phải tranh vẽ, giống như biểu tượng mà không phải biểu tượng, vô pháp vô huyền, thần bí khó tả .
"Nhân! ?" Vương Khung ngạc nhiên.
Hắn cũng không nhận ra ký hiệu kia, nhưng mơ hồ cảm thấy, đó dường như là chữ "nhân".
"Mẹ kiếp, liền chỉ đệ lại cho lão tử ba đạo pháp ấn." Tiểu Bạch lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Móng trước bên phải của nó giống như bùng cháy, ánh vàng óng ánh, lửa cháy hừng hực, càng làm cho văn tự kia càng thêm huyền bí và tráng lệ.
"Bước mấu chốt nhất trong tu luyện Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp chính là khai cốt." Tiểu Bạch nhìn chằm chặp Vương Khung, không có hảo ý cười.
"Khai cốt? Có ý tứ gì?"
"Cơ thể con người có ba trăm sáu mươi mốt khúc xương, cái gọi là khai cốt, chính là khắc ấn phù văn bí lục ở trên mỗi khúc xương của ngươi, dùng thân thể như trận pháp, cảm ứng thiên địa, dựng dục âm dương."
"Một khi thành công, cơ thể có thể tự chủ vận chuyển, có thể dung nhập tất cả những gì tinh túy nhất của xương yêu thú vào trong xương của ngươi, dựng dục nguyên khí vô thượng, đúc lại đan lô."
Tiểu Bạch giảng giải, sắc mặt của Vương Khung lại triệt để biến đổi.
Muốn khắc ấn phù văn bí lục ở trên mỗi khúc xương của hắn? Chuyện này làm sao có thể làm được? Chẳng lẽ phải móc toàn bộ xương cốt của hắn ra?
Chuyện này cũng không khỏi quá kinh khủng đi.
"Yên tâm, ngược lại là không cần móc xương, như vậy là quá đau đớn." Tiểu Bạch cười nói.
Vương Khung nghe thế, trong nội tâm an tâm một chút, vội vàng hỏi: "Vậy phải làm như thế làm?"
Tiểu Bạch lén lút cười một tiếng, đột nhiên nói: "Ngươi có biết bên trong Tần Hoàng Cung có một kiện trân phẩm, gọi là Mã Đạp Phi Yến hay không?"
Vương Khung khẽ giật mình, căn bản nghe không hiểu.
"Có ý tứ gì?"
"Ý tứ chính là, chỉ cần tiếp nhận sự chà đạp của ta là được."
Lời còn chưa dứt, Tiểu Bạch trực tiếp lao đến, ánh vàng trên móng trước bên phải nở rộ, chữ cổ thần bí nở rộ huyền quang vô lượng, trực tiếp giẫm ở trước ngực Vương Khung.
Ông! Gợn sóng màu vàng tản ra như gợn sóng, lực lượng thần bí trực tiếp xuyên thấu qua máu thịt của Vương Khung, chấn động xương ngực của hắn.
Những đường vân nhỏ xuất hiện trên xương ngực.
Trong khoảnh khắc, Vương Khung chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị ép chặt vào nhau, một cỗ lực lượng mãnh liệt điên cuồng tàn phá bừa bãi ở trong cơ thể hắn, cơ hồ rải ra toàn thân, bay thẳng đến thiên linh cái.
Ở dưới sự xung kích của cỗ lực lượng đáng sợ này, Vương Khung trực tiếp bay ra ngoài, rơi xuống một cách nặng nề.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp bò dậy.
Vó lừa của Tiểu Bạch rơi xuống, trực tiếp giẫm ở trên lồng ngực của hắn.
Ánh vàng trên móng trước bên phải nở ộ, chữ cổ thần bí nổi lên gợn sóng, trực tiếp xuyên thấu qua máu thịt, đánh thẳng vào xương ngực.
Vết rạn nổi lên trước đó càng thêm rõ ràng, nhưng mà đây cũng không phải là vết rạn chân chính, ánh vàng giống như dung nham chảy xuôi ở bên trong vết rạn.
"Bạch gia, ngươi..." Vương Khung sợ hãi, loại phương pháp tu luyện này là chưa từng nghe thấy, quả thực là nghe rợn cả người, khiến cho người ta giận sôi.
Nhưng Tiểu Bạch căn bản là không cho hắn cơ hội thở dốc hay nói chuyện, trực tiếp nện lên ở trên ngực hắn.
Móng trước bên phải của Tiểu Bạch tràn ngập lực lượng, nện xuống theo tiết tấu nhịp nhàng.
Lập tức, từng tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng truyền ra từ trong phòng luyện công.
La béo ở bên ngoài nghe đến hãi hùng khiếp vía, khóe miệng không nhịn được run rẩy, ký ức thảm thiết năm xưa tái hiện như một cơn ác mộng.
Trúc Cơ Pháp gã tu luyện mặc dù không phải là Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp, nhưng cũng phải khai cốt, lạc ấn phù văn tuy bất đồng, nhưng quá trình cơ bản thì giống nhau, vẫn như cũ bị Tiểu Bạch chà đạp điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận