Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 172

"Loại...loại uy lực này cũng quá khoa trương đi!"
"Đại pháo thật là mãnh liệt, người nào sẽ chịu được? Thần tượng quá mạnh!"
Đám người phi thân lui lại, sợ bị cuốn vào trong đó.
Uy lực của bảo khí cấp đỉnh phong vượt quá tưởng tượng, đã đủ để uy hiếp cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên.
"Quá mạnh, suýt nữa bị một pháo này hút khô!" Vương Khung cắn răng, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Mặc dù chỉ bắn một pháo, nhưng năng lượng toàn thân hắn cơ hồ bị Đại Uy Thiên Long Pháo rút sạch.
Hiển nhiên, dùng cảnh giới của hắn, tối đa cũng chỉ có thể bắn ra một pháo mà thôi.
Phanh! Khôi lỗi rơi xuống đất, vẫn y như cũ hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng quanh người bốc lên khói đen, xương cốt kim loại dưới làn da như cũng lộ ra ảm đạm vô quang.
Thần thái trong hai mắt của gã ảm đạm, dường như nhận phải thương tích cực lớn.
"Bại! ?"
Đám người kinh hãi, không hổ là bảo khí cấp đỉnh phong, ở dưới uy lực của một pháo này, cho dù là cỗ khôi lỗi trước mặt này cũng đều không thể chịu nổi.
Vương Khung tung người nhảy lên, khiêng Đại Uy Thiên Long Pháo đến trước mặt khôi lỗi.
Khôi lỗi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, cười khổ nói: "Ngươi qua cửa."
Vương Khung giơ đại pháo lên, nhắm ngay vào khôi lỗi: "Ta có thể mang tất cả những thứ này đi sao?"
Trên trán của khôi lỗi rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh, vội vàng cười nói: "Ngươi nói như thế nào thì chính là như vậy."
Đám người trợn tròn mắt, không ai ngờ được, khôi lỗi vừa rồi còn bày ra bộ dáng cao thâm mạt trắc lại biến thành nịnh nọt như vậy, quả thực còn bợ đít hơn cả Minh Hạo Nhiên.
"Ha ha ha, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi thật sự là một cỗ khôi lỗi ưu tú." Vương Khung cười to, nhưng vẫn không có ý định thu hồi Đại Uy Thiên Long Pháo.
Khôi lỗi có một chút hoảng hốt, bị họng pháo nhắm vào, gã cảm giác được sợ hãi vô hạn.
Nếu như lại ăn pháo thứ hai, gã liền chết chắc.
"Bảo...bảo khí cũng đều đã bị ngươi lấy đi, ngươi còn muốn cái gì?" Khôi lỗi cười khan nói.
"Ngươi!" Vương Khung không có hảo ý nói.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người sửng sốt, liền ngay cả khôi lỗi cũng đều lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị.
"Cái quái gì thế? Hốt sạch thì cũng coi như thôi, hắn ngay cả người thủ quan cũng đều không buông tha?"
Mọi người lộ ra vẻ mặt cổ quái, bọn hắn đột nhiên phát hiện ra, mình tới cùng vẫn đã đánh giá thấp ranh giới của Vương Khung.
"Ngươi...ngươi cũng quá hung tàn đi, ta...ta chính là người thủ quan..." Khôi lỗi không nhịn được nói, giữ lấy một tia tôn nghiêm sau cùng.
Nhưng theo Đại Uy Thiên Long Pháo trong tay Vương Khung lắc lư.
Khôi lỗi quỳ hai đầu gối xuống đất: "Chủ nhân, khi nào chúng ta xuất phát?"
Đám người triệt để ngốc, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong ánh mắt nhìn về phía khôi lỗi đều biến đổi, trong khiếp sợ lộ ra vẻ khinh bỉ.
Con hàng này quá không có cốt khí!
"Cảm xúc của ta hoàn toàn được thiết kế theo nhân loại, các ngươi chớ có xem thường ta." Khôi lỗi ngạo nghễ nói.
Vương Khung cười to, vung tay lên, liền thu khôi lỗi vào bên trong Hỏa Giới.
Cùng lúc đó, một thông báo vang lên trong tai của bốn nhóm đệ tử thành lớn.
"Xích Long Thành thông qua Bảo Khí Điện, thu hoạch toàn bộ...bảo khí!"
Xích Long Thành thông qua Bảo Khí Điện!
Thu hoạch toàn bộ...bảo khí! ?
Tin tức này giống như sấm sét vang lên ở bên tai tất cả mọi người, Bộ Thiên Nhai lảo đảo một cái, suýt nữa không có ngã chết.
"Chuyện này...chuyện này sao có khả năng?" Bộ Thiên Nhai nghẹn ngào quát, căn bản không thể tin được.
Vào trước khi đi đến Hắc Thuỷ Long Cung, y cũng đã thu hoạch được không ít tình báo.
Bên trong Bảo Khí Điện cất giấu rất nhiều bảo khí trân quý cường đại, căn cứ vào thứ tự tiến vào Hắc Thuỷ Long Cung, số lượng bảo khí mỗi đệ tử của một toà thành trì có khả năng lấy được là có hạn.
Cho dù là kém nhất, mỗi người cũng có thể thu hoạch được một kiện bảo khí.
Thu hoạch toàn bộ là cái quỷ gì?
Bọn hắn liều sống liều chết, thật vất vả mới đoạt được chìa khoá, đang chuẩn bị chạy trở về, tiến vào Hắc Thuỷ Long Cung.
Bảo Khí Điện đã bị người dọn sạch! ?
"Tấm màn đen a, tấm màn đen lớn nhất trong lịch sử Quang Minh Học Cung a, ngay cả một ngụm canh cũng không cho chúng ta!"
"Mẹ nó, đâu chỉ không cho chúng ta ăn canh, ngay cả nồi cũng không cho chúng ta liếm, trực tiếp lấy đi."
"Rốt cuộc là ai lại lợi hại như vậy, mở cửa sau mở đến ngay cả tường cũng đều vỡ nát!"
Đám người than khóc, tâm thái triệt để sụp đổ.
Trong suốt chiều dài lịch sử của Quang Minh Học Cung, còn chưa có kẻ nào trơ trẽn như vậy, đi cửa sau lại còn ngông cuồng như thế.
Gian lận đi cửa sau, còn thông báo từng lần một, sợ bọn hắn không biết rõ.
"Tại sao có thể như vậy?" Bộ Thiên Nhai triệt để ngẩn người.
Theo ý tưởng ban đầu, y nguyên bản hẳn là sẽ trổ hết tài năng ở bên trong Hắc Thuỷ Long Cung lần này, thu hoạch được vô số bảo vật cùng với công pháp, cơ duyên thêm sâu, một bước lên trời, tiếp theo toả hào quang rực rỡ trong Sơ Vương Tế, một buổi thành danh, trở thành thiên kiêu vô thượng được thiên hạ kính ngưỡng.
Dù sao, phía sau y cũng là Diệp Thiên - đại sư huynh Quang Minh Học Cung, có tình báo Diệp Thiên cung cấp, Hắc Thuỷ Long Cung đối với y mà nói cũng không có khó khăn quá lớn.
Nhưng hiện tại, toàn bộ hỗn loạn.
Y nằm mơ cũng không ngờ được, bên trong Xích Long Thành lại cất giấu một vị hắc thủ có địa vị cực lớn, liền ngay cả Quang Minh Học Cung cũng đều trở giúp hắn đi cửa sau, thậm chí ngay cả che lấp cũng đều không thèm làm.
Lai lịch của người nọ lớn bao nhiêu?
"Mẹ kiếp, sao lại xui xẻo như vậy!" Bộ Thiên Nhai hận đến ngứa cả hàm răng.
Y tràn ngập tò mò cùng với cừu hận đối với vị hắc thủ phía sau màn Xích Long Thành kia, hận không thể xé đối phương thành mảnh nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận