Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 315

Bạch Linh Môn hốt hoảng, gã hiện tại so với gã tại Hắc Thuỷ Long Cung ngày đó không chỉ cường đại hơn một chút, nếu quả thật động thủ, có lẽ còn có một tia hi vọng.
Nhưng gã không dám đánh cược, loại cảm giác tử vong kia đã triệt để biến Vương Khung thành bóng ma của gã.
Nếu như lại thua, gã liền sẽ thật sự không đứng dậy được.
"Không cần...luận bàn coi như thôi...ta rất bận..." Bạch Linh Môn lắp bắp cự tuyệt lời mời nhiệt tình của Vương Khung.
Một màn này rơi ở trong mắt Mục Thanh U, phảng phất như làm chứng cho suy đoán của nàng.
"Người này tuyệt đối là người Tần Hoàng Đình." Trong lòng Mục Thanh U hơi giật mình một chút, có thể làm cho Bạch Linh Môn kiêng kỵ như vậy, ngoại trừ người Tần Hoàng Đình thì còn có ai?
Lúc này, Mục Thanh U đột nhiên có một chút may mắn vì mới vừa không có nhằm vào Vương Khung quá mức, càng không có hồ ngôn loạn ngữ, bằng không mà nói đắc tội đối phương chỉ sợ rằng sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ.
"Chẳng trách hắn dám rêu rao khắp nơi như thế, dám động thủ ở bên đường La Vương Thành, phế bỏ Viêm Thế Tu, quả nhiên có lai lịch lớn." Trong mắt Mục Thanh U lóe lên một tia hiểu ra.
Kể từ đó mọi chuyện liền đều nói thông.
Lúc này, địa vị của Vương Khung ở trong nội tâm của Mục Thanh U kéo lên vô hạn.
Đây là một tồn tại có lai lịch kinh người, không thể đắc tội.
Vương Khung cũng không biết rõ ở trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này, vị thiên kiêu chi nữ Mục gia này đã tưởng tượng ra nhiều chi tiết như thế.
Trên thực tế, không chỉ là Mục Thanh U, cơ hồ tất cả mọi người cũng đều nghĩ như vậy.
Liền ngay cả dạng thiên tài trẻ tuổi như Bạch Linh Vận cũng đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Lúc này, Viêm Thế Tu trọng thương triệt để ngẩn người, gã mơ hồ cảm giác dường như có chỗ nào không thích hợp.
"Như vậy thực quá đáng tiếc...xem ra chỉ có thể chờ lần sau..."
Nói xong, Vương Khung liếc nhìn mọi người, cười hì hì ghé vào tai Bạch Linh Môn, giọng nói trở nên lãnh đạm và lạnh lùng.
"Không muốn chết, liền nhanh chóng cút ngay cho ta!"
Giọng nói của Vương Khung lạnh lẽo giống như vực thẳm, khiến cho Bạch Linh Môn đột nhiên run lên, gã bỗng nhiên nhìn thẳng vào Vương Khung, từ bên trong con ngươi của đối phương nhìn thấy một tia lăng lệ cùng với sát phạt.
Loại ánh mắt này triệt để câu ra hồi ức như ác mộng kia của Bạch Linh Môn.
Vương Khung lúc này mới là kẻ ở bên trong ký ức của gã.
Bạch Linh Môn giật giật đầu ngón tay, gã rất muốn siết chặt nắm đấm, vung cánh tay lên, chiến một trận sinh tử cùng với bóng ma trong nội tâm của gã, triệt để chém nát phần tâm ma này.
Nhưng mà, Bạch Linh Môn lại không có bước ra một bước này.
"Chúng ta đi thôi!" Bạch Linh Môn cắn răng nói.
"Ngũ ca..." Bạch Linh Vận mới vừa mở miệng, liền bị ánh mắt sắc bén của Bạch Linh Môn chặn lại.
Bạch Linh Vận nhếch miệng, nhìn Vương Khung thật sâu, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Lúc này, thảm nhất chính là Viêm Thế Tu, gã thân chịu trọng thương, vốn tưởng rằng Bạch Vương Thành sẽ đứng ra vì gã, nhưng không hiểu sao Bạch Linh Môn lại rút lui, nhìn bộ dáng dường như là không muốn trêu chọc phiền phức.
Chuyện này khiến cho tâm tình của gã càng thêm sụp đổ.
Phải biết rằng, loại sự tình ỷ thế hiếp người này vẫn luôn là gã làm với người khác, hiện nay lại bị người khác phế bỏ mà không làm được gì, chênh lệch như vậy, triệt để đánh tan phòng tuyến tâm lý của Viêm Thế Tu.
"Nhóc con, muốn báo thù cứ việc bảo ca ca của ngươi đến, Tiểu Bạch sẽ nói cho ngươi cách tìm được ta." Đúng lúc này, Vương Khung buông lời, bá đạo đến không có giới hạn.
"Hắn quá cuồng vọng rồi, không sợ đối phương báo thù sao? Lại còn chủ động mời đối phương đến báo thù?"
"Quá lợi hại, lai lịch của người này còn muốn kinh khủng hơn so với chúng ta tưởng tượng, bá đạo như vậy, chẳng khác gì là nói cho tất cả mọi người, hắn căn bản là không sợ Viêm Vương Thành, khí phách như thế cũng không phải là thường nhân có được."
"Thật đáng sợ, không phải là con tư sinh của Tần Hoàng bệ hạ lưu lạc tại dân gian đó chứ? Nếu không làm sao dám phách lối như thế?"
"Viêm Thế Tu coi như đã đá vào thiết bản, gã cho rằng mình thân là đệ tử Vương Thành, liền có thể hoành hành bá đạo, muốn khi dễ người nào liền khi dễ người đó? Đáng đời!"
Rốt cuộc, ở dưới ánh mắt kính sợ của mọi người, Vương Khung cùng với Mục Thanh U và Mục Cửu Ca nghênh ngang rời đi, đồng thời cấp tốc biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
"Ngũ ca, người này rốt cuộc là ai?" Bạch Linh Vận nhìn bóng lưng Vương Khung đi xa, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.
Bạch Linh Môn lộ ra sắc mặt khó coi, hai tay nắm chặt.
Lúc này, gã có một chút thống hận sự khiếp đảm cùng với nhu nhược của chính mình, đối mặt với tâm ma, gã lại lựa chọn trốn tránh.
Phong mang cùng với kiêu ngạo ngày xưa, dường như đã sớm hao mòn hầu như không còn trong mấy lần thất bại trong tay Vương Khung.
Lúc này, cảm xúc của Bạch Linh Môn suy sụp tới cực điểm.
"Đừng hỏi!"
Nói xong, Bạch Linh Môn quay người nhìn về phía Viêm Thế Tu, không khỏi lắc đầu.
Dạng thương thế cấp bậc này, trên cơ bản coi như chữa khỏi cũng khó có thể tu hành.
So với Mục Cửu Ca, tình huống tổn hại Hỏa Chủng của Viêm Thế Tu còn muốn ác liệt hơn nhiều.
"Đưa gã về nhà khách Viêm Vương Thành!" Bạch Linh Môn ra lệnh một tiếng.
"Chúng ta mặc kệ sao?" Bạch Linh Vận hỏi.
"Quản cái rắm!" Bạch Linh Môn tức giận nói.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận