Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 233

Ầm ầm! Rốt cuộc, Thương Xã Thất công tử thân hình trì trệ, bị Đại Uy Thiên Long Pháo bắn trúng, hỏa lực kinh khủng nhấn chìm gã.
Nhưng đối phương dù sao cũng là cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên, dùng nhục thân ngạnh kháng cũng không có lập tức vẫn lạc.
Ông! Đúng lúc này, thân hình Vương Khung lấp lóe, xuất hiện ở trước người gã.
Thương Xã Thất công tử bị thương nặng, bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt hung lệ kia.
"Đồ Phu, ngươi..."
"Gọi cái đầu ngươi!"
Vương Khung xuất thủ vô tình, Hắc Long Đao bỗng nhiên chém xuống, hai tay của Thương Xã Thất công tử bay lên trời, âm thanh tê tâm liệt phế quanh quẩn ở trên đường phố.
Vương Khung không hề dừng tay, huyết khí màu vàng dâng lên mà ra, vậy mà tiến hành cứu chữa cho Thương Xã Thất công tử.
"Hắn...hắn đây là đang làm gì?"
"Đồ Phu thật đáng sợ, đây là không muốn gã chết ngay, mà là muốn hành hạ gã."
"Không thẹn danh xưng Đồ Phu, sát phạt vô kỵ, tàn nhẫn vô tình."
"Quá mạnh, đây chính là cao thủ hạng thứ 5 Quang Minh Bảng sao?"
Đám người nhìn mà sợ mất mật, Thương Xã Thất công tử ở dưới sự oanh sát của Đồ Phu, đã không còn hình người, lúc này, gã ngay cả năng lực cũng đều không thể thi triển.
Âm thanh tê tâm liệt phế như là tới từ địa ngục.
Có thể tưởng tượng được, một trận chiến này, tất sẽ lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa ở trong nội tâm của gã, nhấc đến Đồ Phu, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.
"Đồ chó con, vừa rồi ngươi không phải rất phách lối sao?" Vương Khung nhấc chân, trực tiếp đạp nát đầu của Thương Xã Thất công tử.
Thương Xã Thất công tử hét thảm một tiếng, tiêu thất ở bên trong Thiên Võng.
Trên đường phố, yên tĩnh như chết.
Đám người nhìn về phía Vương Khung, ánh mắt lấp lóe, tràn ngập kính sợ.
Nếu như nói trước đó khiêu chiến Quang Minh Bảng đã đặt vững sự cường đại của Đồ Phu, như vậy một trận chiến này liền làm cho tất cả mọi người kiến thức được sự bá đạo cùng với hung tàn của hắn.
Danh xưng Đồ Phu, danh xứng với thực.
Một khi chọc vào, giống như là thịt cá trên thớt vậy, mặc cho xâu xé, sinh tử lưỡng nan.
Lúc này, Vương Khung đằng đằng sát khí, khí thế như nộ hải thao thiên.
Đối mặt với ba đại cao thủ hắn cũng không tránh né một chút nào.
Đại thế cuồn cuộn, như trời như biển, thì có sao?
Đối với Đồ Phu mà nói, thế lớn như trời cũng có thể đồ!
"Quá hung, chẳng trách hắn có thể bước vào 5 hạng đầu Quang Minh Bảng, ngay cả Thương Xã Thất công tử cũng đều dám giết, quả thực không kiêng kị gì."
"Ta rất hiếu kì, thân phận chân chính của hắn rốt cuộc là người nào? Thủ đoạn như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ vô danh."
"Nhất chiến thành danh, uy danh của Đồ Phu sẽ tiếp tục đề thăng."
Đám người lòng mang kính sợ, lần lượt lui lại, dường như bị cỗ khí thế đáng sợ này chấn nhiếp.
Ánh mắt của Vương Khung lạnh như băng, khóa chặt Lãnh Nguyệt Thiền cùng với Đường Môn Đại Thiếu.
"Đồ Phu, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm." Lãnh Nguyệt Thiền lộ ra sắc mặt khó coi, khẽ cắn răng nói.
"Hiểu lầm con mẹ ngươi!" Lúc này Vương Khung dường như chỉ sẽ chỉ nói một câu này.
Đại Uy Thiên Long Pháo lại phát động một lần nữa, hỏa lực bay tán loạn, trực tiếp bắn về phía Lãnh Nguyệt Thiền.
Ông! Đúng lúc này, một thân ảnh lấp lóe, trực tiếp ngăn ở trước người Lãnh Nguyệt Thiền, lực lượng mãnh liệt như tinh quang ngược dòng, đánh tan hoả pháo.
Vào lúc này, cao thủ xếp hạng thứ 3 trên Quang Minh Bảng, Đường Môn Đại Thiếu xuất thủ.
Quang Minh Bảng không phải là hư danh.
Ngoại trừ Xuyên Việt Giả thần bí nhất, Kiếm Đạo Tông, Đường Môn Đại Thiếu, La Kinh Cuồng cùng với Đồ Phu đều là hung danh dậy sóng.
Bốn người này giống như vương giả, đứng ở phía trên đám người, ở giữa lẫn nhau chưa từng tranh chấp.
Vào lúc này, Đường Môn Đại Thiếu hạng thứ 3 rốt cuộc cũng xuất thủ, đối mặt với Đồ Phu xếp hạng thứ 5.
Trận chiến đấu này trong giây lát liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, kéo cảm giác chờ mong đến cao nhất.
"Long tranh hổ đấu, đây tuyệt đối là một trận long tranh hổ đấu."
"Trong 5 hạng đầu Quang Minh Bảng, ngoại trừ Xuyên Việt Giả xếp hạng đệ nhất, chênh lệch giữa bốn người khác kỳ thực cũng không lớn, hôm nay đến đây quả thật là quyết định chính xác."
"Đường Môn Đại Thiếu thật sự xuất thủ, cũng không biết hôm nay rốt cuộc ai thắng ai thua."
"Mặc kệ ai thắng ai thua, đây tuyệt đối được xưng tụng là sự kiện lớn tại Thiên Võng. Nhưng theo ta thấy phần thắng của Đường Môn Đại Thiếu lớn hơn một chút."
Nhất thời, tất cả mọi người nín hơi ngưng thần, không dám bỏ lỡ chút nào.
Trận chiến này hoành tráng chưa từng có và hiếm thấy trong lịch sử.
Dù sao cao thủ trong 5 hạng đầu Quang Minh Bảng có thể gặp nhau đều đã vô cùng hiếm thấy, chớ đừng nói chi là chiến một trận sinh tử.
Tuy nhiên, số người lạc quan đối với Đường Môn Đại Thiếu nhiều hơn một chút, dù sao thì Đường Môn Đại Thiếu cũng đã đạt đến cảnh giới Bổ Nguyên tầng ba, mà Đồ Phu chỉ mới đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên mà thôi.
Phải biết rằng, chênh lệch giữa mỗi một trọng cảnh giới cũng đều không thể dùng con số mà tính toán.
"Đồ Phu, ngươi đã làm ra một quyết định sai lầm." Đường Môn Đại Thiếu lạnh giọng nói.
"Nói nhảm." Vương Khung quát to một tiếng, lười nhác nói nhảm với y, trực tiếp xuất thủ.
Hắn như là cầu long thăng thiên, thân hình cực nhanh, như gió mạnh càn quét, lực lượng mạnh mẽ, giống như núi lớn sụp đổ.
Còn chưa vận dụng năng lực, nhưng loại khí thế này đã đủ làm cho người ta ngạt thở.
Sau khi đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên, nhục thân của hắn đạt đến độ cao trước đó chưa từng có.
Ở dưới một quyền, chỉ có chết không có sống.
"Ngươi còn quá non." Đường Môn Đại Thiếu lật tay đánh ra một chưởng, quét ngang mà tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận