Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 525

"Người trẻ tuổi, ngươi có biết rằng biết rõ thân phận của mấy người chúng ta sẽ phải chết hay không?" Nam tử áo bào đen trầm giọng nói.
"Nếu như tiền bối muốn giết ta, đã sớm động thủ." Vương Khung ra vẻ trấn định, trong nội tâm đã sớm bối rối như ma.
Mấy người này mới là kẻ cùng hung cực ác, liều mạng chân chính, bọn họ gánh vác trên người là sỉ nhục tang quốc, hoàng vị cao cao tại thượng ở trong Đế Đô kia nguyên bản chính là của những người này, bọn hắn giống như là du hồn, trong nội tâm chỉ có phục quốc, hết thảy những thứ khác cũng đều có thể bỏ qua.
Người tài giỏi như thế là nguy hiểm nhất.
"Trước kia ở trên Cửu Ca Đài tại Đế Đô, Tần lão cửu uống rượu say mèm, chỉ điểm giang sơn, cười mắng cuồng sĩ, để lại hai câu thơ văn..."
"Giang sơn đời nào cũng có người tài, các lĩnh phong tao mấy trăm năm...dã tâm đáng sợ của y đều ở bên trong hai câu thơ này...nhưng y nói đúng..." Nam tử áo bào đen khẽ nói, trong ngôn ngữ toát ra một tia cảm niệm.
"Lão sư..." Thiếu niên cao ngạo sau lưng hô lên.
"Thời đại mới đã đến, muốn đoạt lại đại vị, tự nhiên cần máu mới, thiên phú của kẻ này không yếu, đủ để làm người hầu của ngươi." Nam tử áo bào đen khẽ nói.
"Hắn! ?" Tần Vạn Tượng nhìn lướt qua, lơ đễnh nói.
Thân là huyết mạch trực hệ của Thái tổ hoàng đế, thân phận của y chí cao tôn quý, thiên tư của y cũng là có một không hai quần luân, bên trong cùng thế hệ, thật đúng là không có người nào có thể lọt vào pháp nhãn của y.
Vì thế, từ lúc vừa mới bắt đầu, y liền không có nhìn thẳng Vương Khung.
"Nếu muốn khôi phục đại vị, sẽ không có khả năng dựa vào lực lượng của một người, lòng dạ của ngươi quá cao, cần phải có lòng dạ tiếp nhận hiền sĩ trong thiên hạ." Nam tử áo bào đen nói, nhìn về phía Vương Khung hỏi: "Ngươi có nguyện ý không?"
"Nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý, loại sự tình bánh rớt xuống từ trên trời này phải đi nơi nào tìm?"
Đối phương còn chưa nói hết lời, Vương Khung liền không kịp chờ đợi đáp ứng, tốc độ cực nhanh, mảy may không có kiêu ngạo cùng với thận trọng mà tuyệt thế thiên tài nên có.
Dạng tốc độ trở mặt này khiến cho Lưu Nguyệt Nhi cũng đều trở tay không kịp, đây chính là làm người hầu cho đối phương, cho dù tình thế mạnh hơn người, cho dù là giả vờ, cũng nên vờ như suy nghĩ một phen.
"Ngươi ngược lại là sảng khoái." Nam tử áo bào đen từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói.
"Không dối gạt tiền bối, ta giết đệ tử Quang Minh Điện, đã sớm một tìm một chỗ dựa, tiền bối là Tần thị chính thống, danh chính ngôn thuận, lần này ta đầu nhập thực sự là tổ tông phù hộ, là ngày thường tích đức mới đổi lấy được tạo hoá."
Vương Khung mỗi chữ mỗi câu, nói năng có khí phách.
Lưu Nguyệt Nhi triệt để choáng váng, dạng sắc mặt này, cùng với hình tượng cao lớn cái thế vô địch, chém giết đệ tử Quang Minh Điện vừa rồi hình thành chênh lệch rõ ràng.
Nàng thậm chí còn hoài nghi đây rốt cuộc có phải là cùng một người hay không.
"Đồ hèn nhát!" Tần Vạn Tượng liếc nhìn, lộ ra giọng mỉa mai, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
"Tốt lắm, hiếm thấy người nào biết giác ngộ như ngươi." Nam tử áo bào đen khẽ gật đầu, đối với phản ứng của Vương Khung, y hết sức hài lòng.
"Nếu ngươi có thể trung thành cảnh cảnh, hầu hạ công tử thật tốt, nói không chừng ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ."
"Đa tạ tiền bối tài bồi, làm môn hạ của tiền bối, là may mắn của cuộc đời ta, ta chắc chắn sẽ không phụ trọng thác của tiền bối." Vương Khung ôm quyền nói.
Lúc này, trong ánh mắt của Lưu Nguyệt Nhi đã có chút ghét bỏ.
Tần Vạn Tượng càng là lộ ra vẻ mặt khinh thường, đối với dạng đồ hèn nhát này, y căn bản là chướng mắt.
"Các ngươi hãy chờ ở đây, ta đi lấy Đại Hoang Hung Thần."
Nam tử áo bào đen tung người nhảy lên, nhảy vào trong hố lửa sâu không thấy đáy.
Không bao lâu, một luồng khí tức đáng sợ truyền đến từ trong hố, lộ ra hung lệ cùng với bạo loạn, còn kèm theo tiếng gào thét.
"Yêu thú bị phong cấm trước kia còn có lực lượng tàn dư chưa diệt! ?" Tần Vạn Tượng duỗi thân thể ra, nhìn về phía hố lửa.
"Xem ra là như vậy." Vương Khung tiến đến một bên, cũng nhìn nói.
"Ừm?" Tần Vạn Tượng thấy Vương Khung sóng vai cùng với y, lộ ra vẻ không vui, mở miệng quát: "Lui ra cho ta..."
Bốp...
"Lui con mẹ ngươi!"
Còn chưa dứt lời, Vương Khung đưa tay liền là một bạt tai, xoay tròn tát lên trên gương mặt của Tần Vạn Tượng, Tần Vạn Tượng rên lên một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài.
Biến cố nảy sinh, Lưu Nguyệt Nhi sửng sốt.
Tần Vạn Tượng bay lên cao cao, nặng nề rơi trên mặt đất, dùng một loại thần sắc hoảng hốt nhìn về phía Vương Khung, vậy mà nhất thời không có phản ứng.
Vào một khắc trước, Vương Khung đã thề thốt, cho dù chết cũng muốn đi theo, nhưng trong chớp mắt công phu, lại như thể biến thành người khác, ánh mắt phách lối kia, cái tát nóng bỏng, tát cho vị huyết mạch Tần thị này cũng đều ngẩn người.
Y lớn đến như thế này, cho tới bây giờ còn chưa từng gặp loại người này, loại sự tình này.
Đừng nói là y, liền ngay cả Lưu Nguyệt Nhi cũng đều nhìn ngốc.
"Lão già chết tiệt cũng đều đã đi xuống dưới, ngươi còn dám sĩ diện ở trước mặt ta?"
Thần sắc của Vương Khung trở nên lạnh lùng, dùng một loại ánh mắt nhìn đồ đần nhìn Tần Vạn Tượng.
"..."
Tần Vạn Tượng mở to hai mắt nhìn, như là gặp ma, dường như có một chút không nhận biết Vương Khung.
Loại bộ dáng phách lối bá đạo trước mặt này, so với bộ dạng vừa rồi hình thành chênh lệch rõ ràng, sắc mặt của người này biến hóa nhanh, quả thực nhanh như sấm sét.
"Ngươi...ngươi mới vừa rồi không phải...còn muốn bái sư..." Tần Vạn Tượng vô thức nói.
"Ngu xuẩn...lão tử không thể khi sư diệt tổ sao?" Vương Khung cười lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận