Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 354

Mặc dù La Vương Thành đã phong tỏa rất nhiều tin tức nội bộ, ví dụ như La Sinh Sát Kiếm, ví dụ như Hứa Kiếm Tu chết, đây đều là những chuyện không thể để cho người bên ngoài biết được.
Nhưng cho dù là như thế, vẫn như cũ có thể suy đoán ra đôi chút.
Chỉ bằng vào cảnh giới Bổ Nguyên lại có thể ở dưới mí mắt của cao thủ tám đại Vương Thành, mang đi một người sống sờ sờ, hơn nữa người sống sờ sờ này còn là tiểu công chúa La Vương Thành, ở phía sau loại chuyện nhìn như bất khả tư nghị này ẩn giấu cái gì?
Coi như là đồ đần cũng đều có thể đoán ra đôi chút.
Vì thế, "Báo Tương Lai" đã phát hành một kỳ báo đặc biệt, thỏa thích phát huy sức tưởng tượng đối với sự kiện lớn lần này.
"Chấn kinh! Thân thế của Vương Khung, ở phía sau bi thảm lại có lai lịch kinh khủng như thế..."
"Tình yêu mãnh liệt nhất! Vương Khung một người đối kháng Vương Thành, vì giai nhân đại chiến với Diệp Vương!"
"Diệp Thiên Nhất Giác! Trong tình yêu, người không được thích đến cùng có bao nhiêu xấu hổ?"
"Sơ Vương Tế thêm kịch liệt! Ân oán ở giữa Vương Khung cùng với Diệp Thiên trở thành điểm thu hút lớn nhất!»
"Phân tích đầy đủ về thực lực của Vương Khung! Xác suất để hắn nổi bật ngay từ đầu tại Sơ Vương Tế là bao nhiêu?"
...
Tin tức và những lời đàm tiếu dồn dập khiến vụ việc này càng ngày càng nghiêm trọng.
Kỳ báo "Báo Tương Lai" lần này được bán hết trong một khoảng thời gian ngắn, thỏa mãn đầy đủ tâm lý hiếu kỳ của thế nhân.
Chuyện tình giữa Vương Khung cùng với La Thanh Nguyên, Diệp Thiên mọc sừng, thái độ của La Vương Thành, những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó...
Tất cả những điều này đã trở thành đề tài bàn tán của thế nhân, say sưa ngon lành, ngày đêm không dứt, thậm chí có một số quán rượu chuyên môn mời người viết văn, viết sách suốt đêm, một trăm loại yêu hận tình cừu, hấp dẫn vô số khách uống rượu.
...
Tại Tần Hoàng Cung, trong thần viện đại nội, bên trên tháp chín tầng cổ lão, hương khói không dứt, bên trong màn che mơ hồ có thể trông thấy một thân ảnh ngồi ngay ngắn, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét trong chùa.
Trên vách tường chung quanh treo các bức hoạ kỳ lạ, có dòng sông chín khúc mười tám rẽ quanh co, có những toà nhà cao chọc trời, trên đường phố chạy đầy xe bốn bánh, thậm chí còn có những chiếc thuyền sắt khổng lồ...
Nghe nói đây là những cảnh tượng trong giấc mơ của Tần Hoàng bệ hạ, được y vẽ lại, treo ở trong toà cổ tháp này.
Ầm ầm! Cửa cung mở rộng, một bóng người bước vào, mặc cổ bào màu vàng, chỗ giữa trán có ánh bạc nhàn nhạt.
Phóng nhãn ra toàn bộ thiên hạ, người có tư cách tiến vào tòa cổ tháp này tuyệt đối không cao hơn mười người.
Bởi vì nơi này là nơi bế quan của đương kim Tần Hoàng bệ hạ.
Nhưng mà nam tử mặc cổ bào màu vàng chẳng những đi đến, thậm chí còn không làm lễ quỳ bái, y nhìn lướt qua màn che trên cùng, muốn nói lại thôi, thu hồi ánh mắt, ngồi ở phía dưới.
"Thần côn Quang Minh Điện vẫn vô lễ như vậy." Một giọng nói lười biếng vang lên.
Nam tử mặc cổ bào màu vàng kia giương mắt xem xét, thản nhiên nói: "Tần Hoàng vẫn còn quan tâm đến chuyện này sao?"
"Nếu trẫm quan tâm, ngươi có phải muốn đập một cái hay không?" Giọng nói của Tần Hoàng vang lên một lần nữa.
Nam tử mặc cổ bào màu vàng hơi hơi giật khóe miệng một cái, lập tức nói: "Tần Hoàng nói đùa rồi."
"Ta cũng không hề nói đùa, thần côn Quang Minh Điện tìm tới cửa, bình thường sẽ không có chuyện gì tốt." Tần Hoàng thản nhiên nói.
Nam tử mặc cổ bào màu vàng nghe thế, nhíu mày nói: "Còn xin Tần Hoàng nói cẩn thận, Thánh Điện..."
"Thánh Điện thì lại như thế nào? Các ngươi dường như đã quên, ba ngàn năm trước, kể từ một khắc Lâm La Thiên đi đến chân trời kia trở đi, cái gọi là Thánh Điện đã không phải là cao cao tại thượng, vô địch thiên hạ." Tần Hoàng thờ ơ nói.
"Nhưng bệ hạ không phải là Lâm La Thiên, bệ hạ còn chưa có được thực lực như y."
"Hiện nay Thánh Điện cũng không phải là Thánh Điện năm đó." Tần Hoàng bá đạo đến không có giới hạn.
Trong thiên hạ đương thời, có ai dám nói lời như vậy ở trước mặt nam tử mặc cổ bào màu vàng này? Đây quả thực là nghịch phản thiên địa, phách lối đến cực điểm.
Nhưng mà nam tử mặc cổ bào màu vàng nhìn hương khói lượn lờ phía trên, lại không phát tác một cách kỳ lạ.
Nếu là những người khác nói loại lời nói đại nghịch bất đạo này, đã sớm hóa thành tro tàn.
Nhưng nam nhân trước mắt này lại là đương kim Tần Hoàng bệ hạ, đã từng là một trong Thập Nhị Vương Tọa.
"Tần Hoàng, khí phách của ngươi quá lớn."
"Những năm này, viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình nghiên cứu những điều kỳ diệu của tự nhiên và con người, nghiên cứu nguyên lý của tạo hóa, viết sách lập thuyết, mở rộng trí tuệ cho dân chúng, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, dân trí mở ra, liền sẽ khó nắm giữ, thiên địa rộng rãi, tất tàng long hổ, đến thời điểm đó có lẽ sẽ dao động nền tảng thiên hạ."
"Buồn cười!" Tần Hoàng hờ hững nói: "Nhân tâm là vĩnh viễn không có cách nào trói buộc, thủy triều thời đại cuồn cuộn mà tới, sẽ luôn có người trổ hết tài năng, dẫn dắt thiên hạ biến đổi, trả trí tuệ cho dân chúng."
"Thần thông không đủ làm chỗ dựa, nhân tâm không thể lừa gạt, trong thiên hạ này, ai cũng đều có thể trở thành nhân vật chính thời đại, đều có thể xưng là đạo tổ."
Giọng nói của Tần Hoàng như hồng chung đại lữ, đinh tai nhức óc, lời nói của y giống như trời, ẩn chứa chí lý cùng với uy năng vô biên.
"Sự độ lượng của ngươi quá nhỏ, dân trí mở ra, thần côn liền sống không dễ chịu, Quang Minh Điện quả nhiên là một đời không bằng một đời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận