Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 234

Phanh! Hai thân ảnh đụng vào nhau, gió sắc bén nổi lên, dư ba như vạn đạo gợn sóng, càn quét bát phương.
Lực lượng kinh khủng nở rộ dọc theo quyền phong của Vương Khung, trực tiếp xé rách da thịt.
Đường Môn Đại Thiếu sắc mặt đột biến, chỉ cảm thấy bàn tay phảng phất như muốn bị đánh nát, lực lượng gần như cuồng loạn kia cuốn về phía cánh tay của y, huyết dịch toàn thân cũng đều sôi trào theo.
"Ngươi..." Đường Môn Đại Thiếu rên lên một tiếng, trong nội tâm nhấc lên sóng lớn thao thiên.
Y không ngờ được, Vương Khung chỉ mới đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên, nhục thân chỉ mới sơ bộ nhận sự tẩm bổ của thiên địa linh khí, lại cất giấu lực lượng đáng sợ như vậy, cứng rắn đè ép y.
"Ngươi còn quá non." Vương Khung trầm giọng quát, trả y nguyên lời nói lúc nãy của Đường Môn Đại Thiếu trở về.
Cùng lúc đó, quyền thế của hắn một khi mở ra, liền không ngừng lại, giống như mưa giông gió bão oanh sát mà tới.
Đường Môn Đại Thiếu lui lại từng bước, chỉ cảm thấy kình phong gào thét, giống như một bức tường ngăn ở trước người, ép tới mức khiến cho y không thở nổi.
Hai cánh tay của y dần dần tê dại, máu thịt rã rời, máu tươi bắn tung tóe.
Một màn này như núi lở trời sập, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức trợn mắt hốc mồm.
Không ai ngờ tới, Đường Môn Đại Thiếu chiếm cứ ưu thế trên cảnh giới lại bị áp chế đến mức độ này, hoàn toàn bị nghiền ép.
"Đồ Phu quá kinh khủng, lực lượng của hắn làm sao lại mạnh như vậy?"
"Nhục thân của hắn có vấn đề, hoàn toàn không giống như là cảnh giới Bổ Nguyên tầng một, trực tiếp đè ép Đường Môn Đại Thiếu."
"Đồ Phu chính là Đồ Phu, quả nhiên là ngang ngược cuồng bá."
Toàn bộ đường phố đều sôi trào theo.
Một trận chiến này vừa mới bắt đầu liền đã kinh động tâm phách.
Đám người Lãnh Nguyệt Thiền, Đệ Nhất Thiếu Gia đều nhìn choáng váng, cảnh giới của Vương Khung quả thực không thể tưởng tượng, rõ ràng chỉ có cảnh giới Bổ Nguyên tầng một, nhưng chân nguyên hùng hồn, tràn lan như sông lớn, bốc lên như khói lửa, cơ hồ không ngừng không nghỉ, gắt gao áp chế Đường Môn Đại Thiếu.
"Viêm Hổ!"
Đột nhiên, một tiếng rống to vang vọng.
Đạo đạo hỏa diễm bay ra từ bên trong lầu các chung quanh, ngưng tụ thành đoàn, hóa thành một đầu Viêm Hổ, đạp nát đại địa, ngăn cản ở trước người Đường Môn Đại Thiếu.
Đầu Viêm Hổ kia cao lớn vô cùng, lửa nóng thiêu đốt hừng hực trên người, nhiệt độ cực nóng khiến mọi thứ chung quanh đều bốc cháy lên.
"Đây là..."
"Năng lực của Đường Môn Đại Thiếu!"
Có người kinh hô, nhận ra được, mặt thoáng hiện vẻ kính sợ.
Tại Thiên Võng, uy danh của Đường Môn Đại Thiếu thậm chí còn ở phía trên Đồ Phu, mấu chốt nhất chính là năng lực của y.
Hô Hình Uống Tượng!
Ánh mắt của Vương Khung ngưng lại, loại năng lực này hắn đã từng nghe thấy, chỉ cần niệm tụng tên thật, liền có thể ngưng pháp thành tượng, hiển hóa chân hình.
Đây chính là một loại năng lực vô cùng hiếm thấy bên trong phái siêu năng.
"Giết!"
Viêm Hổ gào thét, ngọn lửa đáng sợ dâng lên tứ phương, loại nhiệt độ kia, coi như là cường giả cảnh giới Bổ Nguyên cũng không chịu nổi.
Sắc mặt của tất cả mọi người đột biến, lần lượt bỏ chạy về hướng nơi xa, sợ bị cuốn vào trong đó.
"Chủ nhân..." Diệp Mặc cảm nhận được sự đáng sợ của Viêm Hổ, nghẹn ngào kêu lên.
Ầm ầm! Đúng lúc này, tiếng sấm rền vang vọng, đạo đạo lôi quang nổi lên trên cánh tay phải của Vương Khung, đan xen vào nhau.
Cánh tay của hắn bỗng nhiên chấn động, truyền ra tần suất đáng sợ, cơ hồ hòa làm một thể cùng với lôi quang.
"Đó...đó là cái gì?"
"Đây là năng lực của Đồ Phu? Đây coi như là cái gì? Phái thần binh? Hay là phái siêu năng?"
Đám người kinh dị, lần lượt mở to hai mắt nhìn.
Năng lực của Đồ Phu, lần thứ nhất xuất hiện ở trong mắt mọi người, coi như là Đường Môn Đại Thiếu cũng đều cảm thấy cảm giác áp bách mơ hồ.
Hắc Long Đao ngâm dài một tiếng, đồng hóa cùng với cánh tay phải, lôi quang trùng thiên, chém về phía Viêm Hổ.
Ông! Lôi quang đáng sợ trực tiếp xé rách Viêm Hổ, lôi hỏa xen lẫn, Viêm Hổ rống to một tiếng, hóa thành viêm quang tán loạn.
"Thiết Sư!" Đường Môn Đại Thiếu lại rống một lần nữa.
Lập tức, binh khí trong tay mọi người chung quanh phóng lên tận trời, hỗn tạp thành một đoàn, hóa thành sư tử sắt thép, đạp nát đường phố, vọt thẳng về phía Vương Khung.
Phanh! Lôi Quang Trảm cuồng bạo rơi ở phía trên sư tử sắt thép, vạn đạo hoa lửa, lại không thể chém đứt nó.
"Đồ Phu, ta đã nói rồi, ngươi còn quá non." Đường Môn Đại Thiếu cười lạnh nói.
Y một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, trầm giọng quát.
"Thiên địa pháp hội, đều hóa vực sâu!"
Vừa dứt lời, đại địa dưới chân Vương Khung nứt ra, thiên không trên đỉnh đầu phảng phất như sụp đổ, hình thành một cái vòng xoáy đáng sợ.
Nội ngoại chấn động, như hãm vực sâu, trong nháy mắt, thân hình của hắn càng trở nên mơ hồ, mắt thấy là sẽ bị vòng xoáy đáng sợ này nuốt chửng.
Thiết Sư cuồng hống, cắn Hắc Long Đao, hạn chế động tác của Vương Khung, lôi quang dâng trào, cũng không thể chém rách nó.
Đám người kinh dị, ánh mắt nhìn về phía Đường Môn Đại Thiếu cũng khác nhau.
Hô Hình Uống Tượng, không hổ là dị số ở bên trong phái siêu năng, là có thể thao túng thiên địa linh khí, hóa thành vành đai chân không giống như vực thẳm, nuốt chửng mọi thứ, hủy diệt sinh linh.
Loại năng lực này quả thực quá kinh khủng.
"Đồ Phu chung quy vẫn kém một bậc." Đám người thổn thức, không khỏi lắc đầu.
Hai người dù sao cũng tồn tại chênh lệch về cảnh giới, năng lực của Đường Môn Đại Thiếu lại quá mức quỷ dị, thắng bại như vậy cũng hợp tình hợp lý.
"Chủ...nhân..." Diệp Mặc cắn răng, muốn xông tới.
Ầm ầm! Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ thật lớn, lôi vân cuồn cuộn, tụ tập mà đến từ bát phương, treo ở phía trên thiên khung, đạo đạo lôi quang đáng sợ giống như long trảo xé rách trường không, làm cho người ta sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận