Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 225

"Tiểu Diệp Tử, ngươi gầy đi rồi, cơm nước không ngon sao?" Vương Khung vỗ vỗ đầu vai của Diệp Mặc, cố ý cao giọng nói.
"Không có...không có...phí lão rất tốt." Trong mắt Diệp Mặc lóe lên vẻ bối rối, vội vàng cầm quần áo trong tay mặc vào.
"Tiểu tử, ít nói lời vu khống, ta chính là trả lại cho người hoàn chỉnh." Phí lão tức giận nói.
Vương Khung thu liễm nụ cười, thi lễ một cái: "Ân tình của Phí lão, ta sẽ ghi nhớ thay y."
Diệp Mặc ngơ ngác, trong mắt lóe lên một vệt dị sắc.
Phí lão khẽ gật đầu: "Chỉ ghi nhớ thôi là còn chưa được, ở chỗ ta có một chuyện làm ăn lớn, qua hai ngày nữa ngươi hãy đến hỗ trợ ta."
"Lại có thể kiếm tiền rồi?" Vương Khung nhếch miệng cười nói.
Chuyện làm ăn lớn Phí lão nói, tự nhiên là xương cốt yêu thú cổ.
"Sơ Vương Tế đã sắp bắt đầu, ngươi vẫn nên cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá đến cảnh giới Bổ Nguyên, đây là thời gian chạy nước rút cuối cùng, vào trước khi Sơ Vương Tế diễn ra, ta sẽ không để cho ngươi bị phân tâm."
Phí lão cực kỳ coi trọng Vương Khung, năng lực của hắn nếu như chỉ là dùng ở trên loại phương diện này, như vậy cũng quá lãng phí.
Thiên phú như vậy, cho dù ở trên Sơ Vương Tế, nhất định cũng sẽ toả hào quang rực rỡ.
Đối với chuyện này, Phí lão vô cùng chờ mong.
Trên thực tế, không chỉ là Phí lão, Kỷ Nguyên Thần, Lý Thuần Phong, từ trên xuống dưới Tinh Hà Thành, thậm chí liền ngay cả lão bản cũng đều ký thác kỳ vọng đối với Vương Khung.
"Ta hiểu rồi!"
Nguyên bản, Vương Khung liền dự định, chỉ cần chờ Phí lão giúp hắn góp đủ vật liệu trên phương thuốc, liền trực tiếp bế quan, xung kích cảnh giới Bổ Nguyên.
Dùng sự thần kỳ cùng với huyền diệu của " Cửu Chuyển Hỏa Đan Công ", một khi đột phá, thực lực của Vương Khung sẽ phát sinh biến hóa về chất, hắn trước đây tuyệt đối sẽ không thể so sánh nổi.
"Ngươi đi đi." Phí lão khoát tay áo, cầm phương thuốc.
Vương Khung cũng không quấy rầy, mang theo Diệp Mặc trở lại Võ Viện.
"Chủ nhân, đây là cái gì?" Diệp Mặc nhìn Vương Khung lấy ra một chiếc kính mắt kỳ dị, hỏi.
"Đeo nó lên, có thể để cho ngươi tiến vào Thiên Võng, đó là thế giới giả tưởng...ừm...phải giải thích cho ngươi như thế nào, đi vào ngươi liền biết rõ."
Vương Khung đang chuẩn bị giúp Diệp Mặc đeo kính mắt lên, đột nhiên ngừng lại.
"Đúng rồi, sau khi đi vào, ngươi phải đặt một cái tên, đã nghĩ được chưa?"
"Tên?" Diệp Mặc sững sờ.
"Ừm, trong thế giới này, ngươi có thể nắm giữ một thân phận khác, người nào cũng sẽ không thể nhận ra ngươi." Vương Khung giải thích: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể dùng tên thật."
Diệp Mặc suy tư, phun ra hai chữ.
"Diệp Vương!"
"Lấy chữ Vương làm tên? Ngược lại là rất bá khí, ha ha, Tiểu Diệp..."
Đột nhiên, Vương Khung lộ ra biểu tình ngưng trọng, trong mắt lộ ra một vệt bất khả tư nghị.
Cái tên này, đã từng xuất hiện ở bên trong cảnh tượng hắn thấy qua.
Nam tử cô độc sừng sững trên đỉnh cao nhất núi thi thể.
"Diệp Vương! ?"
"Họ của chủ nhân..." Diệp Mặc chỉ chỉ vào Vương Khung nói.
"Chuyện này là trùng hợp sao?" Vương Khung nhíu mày, thì thào tự nói.
"Chủ nhân không thích?"
"Không có, liền gọi như vậy đi."
Nói xong, Vương Khung liền đeo kính mắt lên cho Diệp Mặc.
Tiến vào Thiên Võng, hai người trực tiếp xuất hiện ở trước đại môn Đồ Thần Công Hội, Diệp Mặc tuyệt không cải biến hình dạng của chính mình, vẫn y như cũ là gầy yếu như thế.
Lúc này y nhìn mọi thứ chung quanh, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị cùng với hiếu kì.
Bất kể là người nào, lần thứ nhất tiến vào Thiên Võng cũng đều sẽ như Diệp Mặc.
Tòa thế giới giả tưởng này quả thực giống nhau như đúc cùng với thế giới chân thật.
"Tiểu Diệp Tử, đây là công hội của ta, từ hôm nay trở đi, ngươi liền giúp ta giữ vững nơi này." Vương Khung khẽ nói.
Diệp Mặc nhìn biểu tượng của Đồ Thần Công Hội, cũng không biết rõ ý nghĩa đại biểu của nó.
Lúc này, y chỉ biết, đây là nơi y phải dùng tính mạng của mình để bảo vệ.
Vương Khung mang theo Diệp Mặc, đến gặp Đệ Nhất Thiếu Gia.
Sau khi Đệ Nhất Thiếu Gia biết được Diệp Mặc chính là cao thủ Vương Khung tiến cử, quả thực có một chút hoài nghi, nhìn thân thể gầy yếu kia của Diệp Mặc, thực sự khó có thể tưởng tượng, đây sẽ là một vị cao thủ có thể trấn thủ công hội?
Vương Khung cũng không có giải thích cùng với gã, trên thực tế, hắn cũng không biết Diệp Mặc hiện nay cường đại đến cỡ nào, vừa vặn để ở chỗ này kiểm tra chất lượng.
Căn dặn hai câu, Vương Khung liền đi ra khỏi đại môn Đồ Thần Công Hội.
"Tán gẫu vài câu đi!"
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng truyền đến từ bên cạnh.
Vương Khung quay người nhìn lại, bên trong xó xỉnh, một vị thanh niên chậm rãi đi ra, y khôi ngô tuấn tú, khí chất cao quý, trên mặt ngậm nụ cười ấm áp.
"Ta không biết ngươi." Vương Khung cau mày nói.
Nụ cười trên mặt thanh niên càng trở nên sáng lạn, y ngẩng đầu nhìn biểu tượng của Đồ Thần Công Hội: "Ai có thể nghĩ tới, cái công hội giả này kỳ thực lại là thật."
"Ta nói đúng không? Đồ Phu!"
Vương Khung nghe thế hơi biến sắc, cái bí mật này, ngoại trừ chính hắn, không có người thứ hai biết.
"Ngươi rốt cuộc là người nào?"
"Đường Môn Đại Thiếu!"
Cao thủ trong 5 hạng đầu Quang Minh Bảng, ngoại trừ Xuyên Việt Giả thần bí nhất, Kiếm Đạo Tông, Đường Môn Đại Thiếu, còn có La Kinh Cuồng đều là uy danh hiển hách, vang danh thiên hạ.
Mấu chốt nhất là, bọn hắn cũng đã đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên, thực lực cũng không phải là thiên tài bình thường có thể so sánh.
Trong Thiên Võng, tại Cửu Phong Lâu.
Vương Khung chỉ vẻn vẹn ngồi ở chỗ đó, liền cảm giác được một cỗ khí thế hùng hồn nghiền ép mà đến từ bốn phương tám hướng, loại cảm giác này như là đặt mình vào mây mù, mờ mịt hư vô, không thể đáp xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận