Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 480

Ông! Đột nhiên, Hắc Long Đao run lên bần bật, một luồng viêm quang màu đen phóng lên tận trời, như thần hoàng giương cánh, hiển lộ uy năng, lực lượng đáng sợ cơ hồ muốn đánh nát cửa tiệm.
"Hừ, hoá ra là ngươi." Khuôn mặt của nữ tử mặc váy đen như băng sương, lãnh đạm nói.
"Lạc Tinh Hà, hoá ra ngươi còn chưa có chết, tâm tâm niệm niệm, còn muốn đoạt A Ngân..."
Bên trong ngọn lửa trùng thiên kia truyền ra giọng nói lạnh lùng, đó đương nhiên là U Hoàng Trường công chúa.
"Con bà nó..." Vương Khung mở to hai mắt nhìn, sắc mặt có một chút khó coi.
Hoá ra, hôm đó trong lúc U Hoàng Trường công chúa mượn đao xem, đã sớm lưu lại lạc ấn ở phía trên.
"Cũng vậy cũng vậy, trước kia nếu như không phải nể mặt Tiểu Cửu, ta đã sớm giết ngươi." Lạc Tinh Hà lạnh lùng nói.
"Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy còn phải trốn vào Phế Thổ?"
Hai nữ nhân cách không đối thoại, từng từ đâm thẳng vào tim gan, một bước cũng không nhường.
"Ngươi vẫn là không từ thủ đoạn như trước kia, liền ngay cả một tên tiểu gia hỏa cũng đều tính toán." Lạc Tinh Hà cười lạnh nói.
"Nói đến không từ thủ đoạn, chúng ta chính là tám lạng nửa cân, nếu không trước kia A Ngân làm sao sẽ coi trọng ngươi?"
Hai cỗ lực lượng không ngừng dâng lên, toàn bộ cửa tiệm phảng phất như một quả bóng bay căng phồng.
Vương Khung, Tô Thanh Hòa còn có Dương Kỳ bị hai cỗ lực lượng này hung hăng áp bách, khổ không thể tả, huyết khí trong cơ thể cơ hồ chuyển động điên cuồng.
Đối với bọn hắn mà nói, đây hoàn toàn là thần tiên đánh nhau, tai bay vạ gió.
Đây còn là ở dưới tình huống Lạc Tinh Hà đã được khống chế, nếu quả thật là U Hoàng Trường công chúa đích thân đến, chỉ sợ là ngay cả Tận Thế Thành Luỹ cũng đều sẽ bị đánh nổ.
"Trong nội tâm A Ngân chỉ có ta, nếu không làm sao lại nhờ ta bảo hộ y." Đột nhiên, ngọn lửa kia khóa chặt Vương Khung.
"Nói bậy nói bạ, ngươi nói xem, với tính cách của y sẽ thích người nào?"
"Ngươi hãy nói cho cô ta, người A Ngân thích là người nào?"
Hai nữ nhân đồng thời để mắt tới Vương Khung.
Vương Khung sửng sốt, miệng ngập ngừng, lộ ra vẻ mặt sững sờ.
"Con bà nó, chuyện này...chuyện này đâu có liên quan tới ta! ?"
Vương Khung rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hai nữ nhân trước mặt này, người nào hắn cũng không đắc tội nổi.
U Hoàng Trường công chúa, địa vị tôn sùng, đã từng xuất thủ tương trợ tại Sơ Vương Tế, ngăn cản cao thủ Quang Minh Điện.
Về phần Lạc Tinh Hà, thoạt nhìn hẳn là một kẻ tàn nhẫn, huống hồ hiện nay Vương Khung đang ở trên địa bàn của đối phương, chỉ cần nói ra lời không thích hợp, có thể tưởng tượng được kết cục.
"Chuyện này..." Thần kinh của Vương Khung căng cứng đến cực hạn, đối mặt với hai nữ nhân đang bừng bừng lửa giận, còn là hai nữ nhân thực lực siêu tuyệt, loại áp lực này mảy may không thua kém đại náo Sơ Vương Tế trên Thiên Vương Sơn hôm đó.
"Hai vị muốn nghe lời nói thật?" Suy nghĩ của Vương Khung nhanh chóng quay ngược trở lại, đột nhiên nói.
"Đương nhiên!"
"Nói nhảm, mau nói."
Hai cỗ khí tức cường đại lần lượt áp bách.
Khuôn mặt của Tô Thanh Hòa cùng với Dương Kỳ đã sớm không còn chút máu, chỉ có Vương Khung là còn đang liều chết.
"Thúc...què..." Vương Khung điều chỉnh ngôn ngữ một lần, liếc nhìn Lạc Tinh Hà một cái, nói tiếp: "Có thời điểm uống đến say mèm, cũng sẽ khóc, cũng sẽ cười, nhìn mặt trăng vui cười giận mắng, thỉnh thoảng sẽ đề cập một vị cố nhân..."
"Người nào?"
Hai thân ảnh đồng thời hỏi, lộ ra vẻ khẩn trương cùng với chờ đợi.
Các nàng đã căng thẳng đối với chuyện này nhiều năm, cố nhân Thúc què nhớ mãi không quên đến cùng sẽ là ai?
Cũng hy vọng rằng cái tên đó sẽ là nàng.
Vương Khung lắc đầu nói: "Y không có nhắc tới tên, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nói, trước đây có một nữ nhân đã từng nói, sẽ ở dưới cây nguyệt quế chờ y trở về, trăng sáng trên trời, đời này không đổi..."
"Mỗi lần nói đến chỗ này, Thúc què liền sẽ lại khóc lại cười...y nói kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa..."
"Đừng nói!"
Ầm ầm!
Lời còn chưa dứt, một luồng khí tức đáng sợ phóng lên tận trời.
Bên trong con ngươi của Lạc Tinh Hà bắn ra hàn ý lạnh như băng, lộ ra sát ý nồng đậm, so với bộ dáng lười biếng thanh thản lúc trước quả thực tưởng như hai người.
Bên trên Hắc Long Đao, ngọn lửa đỏ rực cũng dâng lên mãnh liệt, phảng phất như thật sự nổi giận.
"Qua nhiều năm như vậy, y vẫn còn nhớ con tiện nhân kia..." Lạc Tinh Hà lạnh lùng nói.
"Nếu như không phải vì cô ta, A Ngân làm sao lại trở thành như vậy? Những gì cô ta thiếu nợ, coi như toàn bộ Vương gia của cô ta cũng không trả nổi." Giọng nói của U Hoàng Trường công chúa vang lên, lộ ra một tia phẫn hận.
Không khí phát sinh biến hóa vi diệu, hai nữ nhân nguyên bản đối chọi gay gắt vậy mà mơ hồ có một chút cùng chung mối thù.
"Thật sự có?" Vương Khung sửng sốt.
Trên thực tế, Thúc què cho tới bây giờ cũng chưa từng say, những lời kia tất cả đều là do Vương Khung bịa ra.
Hắn chỉ là ở trong nhà Thúc nhìn thấy một bức tranh, vẽ chính là ở dưới cây nguyệt quế, một vị nữ tử xõa ra tóc đen, ngừng chân xem trăng.
Hắn mở miệng nói bậy, vốn là muốn không đắc tội cả hai, không ngờ được vậy mà thật sự có dạng nữ nhân này.
"Tiểu quỷ, y còn đã từng nói cái gì?" Giọng nói của U Hoàng Trường công chúa lại vang vọng một lần nữa, nàng mơ hồ có một chút tức giận, ban đầu ở Thiên Vương Sơn, Vương Khung cũng chưa nói cho nàng như điều này.
"Không có...không có, y chỉ nói là...đời này chỉ muốn tìm một người có thể khiến cho y dùng mệnh luyện khí..." Vương Khung trấn định tâm thần, đột nhiên nói.
"Y cảm thấy ta cũng không tệ."
"Ngươi! ?" Lạc Tinh Hà nhíu mày, lộ ra biểu tình cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận