Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 207

Khí đen sâm nhiên giống như vực sâu quấn quanh Vương Khung, trong nháy mắt liền nuốt chửng hắn.
Hắc ám dâng trào, xâm nhập vô giới.
Vào lúc này, Vương Khung liền cảm giác được máu thịt, tinh thần, thậm chí là ý niệm của chính mình đều biến thành hư vô.
Vào thời điểm ý thức của hắn lại khôi phục một lần nữa, cảnh tượng trước mắt biến đổi.
Một cái hang động vô cùng rộng rãi, khe hở phía trên lộ ra vòm trời, trên bầu trời một mảnh hắc ám, chỉ có kinh lôi thiểm thước, chiếu sáng một phương.
"Đây là ảo giác?" Vương Khung ngơ ngác nghẹn ngào.
Vào một khắc trước, hắn còn ở bên trong chỗ ở ba đại viện, nhưng bây giờ, hắn đã ở trong hang động cổ xưa bí ẩn này.
Hắn nhìn quanh bốn phía, cái hang động này quá lớn, cơ hồ khó mà nhìn thấy phần cuối.
Trên vách đá mái vòm, khắc một con số: 73.
Chính là con số trên miếng sắt màu đen.
Keng keng Keng! Đột nhiên, một tràng âm thanh xích sắt trầm trọng vang lên, như binh đao giao thoa, giật mình động nhân tâm.
Vương Khung bỗng nhiên ngẩng đầu, trong khoảnh khắc, một cỗ khí tức kinh khủng đập vào mặt, mênh mông như tứ hải đại dương, sóng dữ ập tới.
Hắn như thể một chiếc thuyền độc mộc, trôi giữa sóng biển, như thể sẽ bị xé nát vào bất cứ lúc nào.
"Bao nhiêu năm rồi, đã thật lâu không có người đến đây."
Đột nhiên, khí tức kinh khủng kia biến mất như hư vô.
Một giọng nói khàn khàn già nua nhàn nhạt vang lên, vang vọng trong hang động cổ xưa.
"Là người nào?" Vương Khung kinh hãi kêu lên.
"Người? Ta cũng không biết ta có phải là người hay không." Giọng nói khàn khàn già nua kia vang lên một lần nữa, lộ ra một tia mờ mịt cùng với đắng chát.
Vương Khung kinh nghi bất định, đi về phía trước hai bước.
Ầm ầm! Kinh lôi thiểm thước, lôi quang màu tím xuyên thấu qua mái vòm, chiếu sáng hang động.
Vương Khung lúc này mới nhìn rõ, ở chỗ trung ương, có một đạo thân ảnh gầy yếu ngồi xếp bằng, loáng thoáng có thể thấy được hình người, mái tóc dài của y rối tung, cơ hồ bao trùm gương mặt của y, không thấy rõ khuôn mặt.
Từng sợi xích sắt màu đen xuyên qua thân thể của y, khoá chặt thân thể của y, nhìn thoáng qua, có khoảng chừng mười tám sợi xích sắt, cơ hồ xuyên qua thân thể nam nhân này.
Ánh mắt của Vương Khung rung động, trong nội tâm nhấc lên gợn sóng.
Hắn rất khó có thể tưởng tượng được rằng một con người phải chịu sự tra tấn khủng khiếp như vậy mà vẫn có thể còn sống?
"Ngươi...ngươi là người hay quỷ?" Vương Khung vô thức hỏi.
Hắn có thể nhìn ra được sự cường đại của nam nhân trước mắt này, chịu hình phạt đáng sợ như vậy, lại vẫn có khi thế kinh khủng như thế, quả thực bất khả tư nghị.
Ở trước mặt y, Vương Khung liền có cảm giác đối mặt với mình là đêm tối mênh mông, vô biên vô hạn, chính mình nhỏ bé giống như đom đóm, sinh tử tịch diệt, cũng chỉ trong sát na giây lát.
"Ba trăm năm qua, ngươi là kẻ nhân loại thứ ba tiến vào nơi này." Nam nhân gầy yếu kia yếu ớt nói.
"Kẻ thứ ba..." Da mặt của Vương Khung lắc một cái, không nhịn được hỏi: "Tiền bối, nơi này là địa phương nào?"
Giọng nói của Vương Khung quanh quẩn trong hang động cổ tĩnh mịch, uyển chuyển quanh co, mênh mông bát ngát.
Kinh lôi cuồn cuộn, vạch phá thương khung, hiển hóa ở phía trên mái vòm.
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, nam nhân gầy yếu kia rốt cuộc cũng nói chuyện.
"Nơi này là Cổ Ngục Đình!"
"Cổ Ngục Đình! ?" Vương Khung khẽ giật mình, cảm thấy vô cùng lạ lẫm đối với cái tên này.
"Nơi này là lồng giam đáng sợ nhất thế giới, trấn áp đều là đại hung cái thế, dạng lồng giam giống thế này, tổng cộng có chín mươi chín tòa!" Nam tử gầy yếu kia lạnh lùng nói.
Vương Khung nghe thế, trong lòng giật mình.
Cổ Ngục Đình! ?
Nói một cách khác, tòa hang động này là một căn phòng giam? Dạng phòng giam giống thế này có tổng cộng chín mươi chín căn?
Số lượng miếng sắt màu đen kia, chính là số hiệu của những phòng giam này.
Đây chẳng phải là nói, cái gọi là Cổ Ngục Đình này, giam giữ chín mươi chín vị tồn tại kinh khủng giống như nam tử gầy yếu này?
Vương Khung chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, khí tức của nam nhân gầy yếu trước mặt này rất kinh khủng, cho dù lọt vào trấn áp, cũng ở xa xa phía trên Kỷ Nguyên Thần.
Loại tồn tại này, lúc toàn thịnh sẽ có bao nhiêu đáng sợ? Lại bị xem như phạm nhân trấn áp tại nơi này?
Mấu chốt nhất là, phạm nhân giống như y lại có tới chín mươi chín vị?
"Tiền bối...rốt cuộc...là người nào đã giam giữ các vị tại nơi này?" Vương Khung không nhịn được hỏi.
Ầm ầm! Đột nhiên, xích sắt trầm trọng bỗng nhiên rung động, phát ra tiếng vang kinh khủng.
Đạo đạo lôi đình vạch phá thương khung, như thượng thiên tức giận, uy năng mênh mông.
Vương Khung kinh hồn táng đảm, vội vàng ngậm miệng.
Ông! Đột nhiên, lôi quang lấp lóe trên bầu trời, xuyên thấu qua mái vòm rủ xuống, hóa thành một tia chớp hình người, đứng ở trước người Vương Khung.
"Đây là..."
"Người có thể đến nơi đây, đều là vạn người không được một, là yêu nghiệt có đại khí vận trong người, tiểu quỷ, để ta thử đo cân lượng của ngươi." Nam tử gầy yếu đột nhiên nói.
Y bị giam giữ ở đây, ngoại trừ bóng tối và sự cô đơn, chỉ có hình bóng đi theo, thực sự là quá tịch mịch.
Bây giờ, sự xuất hiện của Vương Khung làm cho y sinh ra một tia hứng thú.
Ầm ầm! Đột nhiên, lôi điện hình người kia động, trực tiếp hóa thành một đạo điện quang đánh giết về hướng Vương Khung, tốc độ cực nhanh.
"Cửu Biến Long Khí!"
Huyết khí hùng hồn phóng lên tận trời, một con rồng, toàn thân có bảo khí màu vàng bao bọc, trên thân rồng có vảy đen.
"Hình rồng! ?" Khuôn mặt của nam tử gầy yếu có một chút động.
Gần như cùng lúc đó, y liền cảm giác được trong một tòa lồng giam khác, một cỗ khí tức đáng sợ khôi phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận