Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 734

Ngươi yếu hơn gã, gã có lẽ còn sẽ cho ngươi một chút hi vọng sống, thậm chí giúp đỡ một chút.
Nhưng một khi ngươi mạnh hơn gã, đó chính là không chết không thôi.
Ánh mắt của Trần Vô Phong khẽ run lên, trong mắt lóe lên một vệt dị sắc, cơ hồ không dễ dàng phát giác.
"Nếu quả thật có một ngày kia, ta sẽ cao hứng cho y từ tận đáy lòng!"
"Hoắc Pháp Vương đã nói, tương lai kể ra thường sẽ có khoảng cách xa xôi nhất đối với hiện thực..." Vương Khung nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, tay phải khẽ giơ lên, một đạo nguyên khí bay ra, tiến vào trong cơ thể của Trần Vô Phong.
Trong giây lát, thương thế của Trần Vô Phong lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục, huyết khí nổ vang, khôi phục như thường.
"Ta liền cho ngươi một cái cơ hội trở thành đá mài đao của y!" Vương Khung khẽ nói.
Dứt lời, hắn khiêng Tề Tích, sải bước đi về phía đỉnh núi.
"Chờ một chút!" Trần Vô Phong tỉnh táo lại, vội la lên.
"Kẻ đui mù nào, dám làm càn tại Quang Minh Học Cung!" Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên, cuồn cuộn mênh mông, chấn động sơn lâm.
Khí tức đáng sợ như là một con hổ dữ hàng lâm, tản ra uy thế bá đạo.
"Nguyên Chiếu Vũ!"
"Đại sư huynh!"
Đám người đồng thanh hô, như nhìn thấy tia sáng ban mai, nỗi sợ hãi vừa rồi biến mất rất nhiều.
"Đại sư huynh Quang Minh Học Cung! ?" Vương Khung khá hứng thú nhìn thanh niên trước mắt.
Từ sau khi Diệp Thiên chết, thế hệ tuổi trẻ Quang Minh Học Cung quần long vô thủ, vị trí đại sư huynh lơ lửng đã lâu.
Nửa tháng trước, Đội Chấp Pháp Quang Minh liên tiếp gặp khó khăn, bị Vương Khung giết đến thành viên điêu linh, sợ vỡ mật, mạnh như tiểu đội Luyện Ngục cũng đều tổn binh hao tướng.
Đúng vào lúc này, Nguyên Chiếu Vũ hoành không xuất thế, nghiền ép cùng thế hệ, dùng tư thái nghiền ép tuyệt đối leo lên bảo tọa đại sư huynh Quang Minh Học Cung.
Y vừa xuất hiện, đám người liền thở phào một hỏi.
Tại Quang Minh Học Cung, Nguyên Chiếu Vũ có được quyền uy cùng với lực lượng tuyệt đối.
"Người điên ở đâu ra, muốn tìm chết cũng không nhìn địa phương một chút!" Ở bên cạnh Nguyên Chiếu Vũ, một vị nữ tử áo đỏ nghiêm nghị quát.
Nàng có tư sắc tuyệt lệ, tư thái nhanh nhẹn, khí tức bàng bạc to lớn, đã đạt đến cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín đỉnh phong, cũng là cao thủ một phương.
Ngoại trừ nàng, còn có một vị nam tử, dáng người vạm vỡ, sau lưng lưng cõng một cây búa vàng tím, bên trong con ngươi hình như có điện mang lấp lóe, lộ ra vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm Vương Khung.
"Doãn Phỉ sư tỷ!
"Lôi Bằng sư huynh!"
Một đám đệ tử con mắt đều phát sáng lên, mặc dù mới nhập môn, nhưng danh hào của ba đại cao thủ này lại là như sấm bên tai.
Sớm vào thời điểm tuyển chọn, bọn hắn liền nghe nói về tầng tầng truyền thuyết của ba vị sư huynh sư tỷ này.
Ở bên trong Quang Minh Học Cung hiện nay, thực lực của ba người này đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, thậm chí đã bắt đầu lạc ấn thần hình, chỉ kém nửa bước liền có thể lĩnh hội cảnh giới Dung Khí, tu luyện Viêm Binh, đạp vào hàng ngũ Chi Phối Giả.
Đối với những người này mà nói, cảnh giới Bổ Nguyên đã là cao cao tại thượng.
Chi Phối Giả càng giống như là thần linh.
Trong mắt bọn hắn, ba người Nguyên Chiếu Vũ chính là biểu tượng của sự vô địch.
"Tên tiểu tử này chết chắc rồi, tự sát cũng không lựa chọn địa phương, chạy đến nơi đây tìm xúi quẩy!"
"Tổng bộ Quang Minh Học Cung, là địa phương mà hắn có thể tùy tiện giương oai sao, thật là buồn cười!"
"Hắn cuồng như thế, cũng chỉ là trang bức ở trước mặt chúng ta trang mà thôi, ở trước mặt đại sư huynh, còn không phải sẽ quỳ rạp xuống?"
Đám người cười lạnh, kỳ thực mà nói, trong khoảnh khắc Vương Khung xuất thủ vừa rồi, đích xác đã mang cho bọn hắn cảm giác áp bách vô biên.
Nhưng bọn hắn dù sao cũng là người mới, lại là trải qua khảo thí trùng điệp tiến vào tổng bộ Quang Minh Học Cung, ai mà không có một chút kiêu ngạo,
Trong xương cốt, bọn hắn cũng không cho rằng chính mình kém hơn Vương Khung, dù sao thì chính mình cũng vừa mới vừa đạp vào con đường tu hành mà thôi.
Nam nhân trước mắt này cũng chỉ là đi sớm hơn bọn hắn vài bước, ăn nhiều hơn vài miếng cơm mà thôi, đối mặt với dạng cao thủ như Nguyên Chiếu Vũ còn không phải là phải ngoan ngoãn,
"Quỳ xuống tạ tội, tha cho ngươi một mạng!" Lôi Bằng lạnh lùng nói.
Thanh âm của y không lớn, lại như kinh lôi vang vọng, mang theo uy thế vô thượng, đánh thẳng vào thần kinh của đám người.
Những đệ tử mới kia thấy thế, vẻ sùng kính trong mắt càng trở nên nồng đậm, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung, kính sợ càng ít, ngược lại là nhiều thêm một tia đùa cợt.
"Đệ tử Quang Minh Học Cung càng ngày càng trở nên không chịu nổi...thực lực không mạnh, khẩu khí so với trời còn lớn hơn!" Vương Khung than khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận