Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 245

Một giờ trôi qua.
Hai giờ đi qua.
Ba giờ đi qua.
...
Trời tối.
Tiếng chà đạp trong phòng luyện công rốt cuộc cũng đình chỉ, tiếng kêu thảm kia cũng có vẻ yếu ớt và im bặt.
Lúc này, Vương Khung quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt ửng hồng, chỗ xương ngực của hắn, một đạo phù văn huyền ảo lờ mờ hiện lên, hiện ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, lưu chuyển ở giữa giống như dung nham, thoáng qua tức thì.
Vương Khung chỉ cảm thấy chỗ ngực hơi hơi nóng lên, huyết dịch cũng trở nên ấm áp, tim đập có lực, trong lúc mơ hồ mênh mông như tiếng sấm, lực lượng bắp thịt cũng đều tăng vọt theo.
"Có một loại cảm giác như thoát thai hoán cốt?" Vương Khung chấn kinh.
Bị giẫm đạp mấy giờ, đột nhiên đình chỉ, hắn là thật sự cảm thấy có chút thoải mái, không, là đặc biệt thoải mái, thoải mái đến mức làm cho hắn có một loại xúc động lại để cho Tiểu Bạch chà đạp thêm mấy giờ.
Huyết dịch cả người Vương Khung giống như được luyện hoá, mơ hồ có đan hà dâng lên, máu thịt trên toàn cơ thể đều trở nên sống động.
Vẻn vẹn chỉ mở khúc xương đầu tiên, liền có hiệu quả thần kỳ như vậy, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Khó có thể tưởng tượng, nếu như ba trăm sáu mươi mốt khúc xương được mở ra hoàn toàn thì nhực thân của Vương Khung sẽ đạt tới loại cảnh giới nào.
"Khai cốt chỉ là bước đầu tiên tu luyện Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp, sau khi thành công, ngươi liền có thể bắt đầu thải bổ, triệt để đúc lại đan lô." Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Vương Khung, trong mắt toát ra hào quang rực rỡ.
"Thải bổ như thế nào?" Vương Khung hỏi.
"Trên đời này còn có sinh vật nào mà xương cốt có thể vượt qua được yêu thú?" Tiểu Bạch trầm giọng nói.
"Thải bổ yêu thú?" Vương Khung lộ ra sắc mặt cổ quái.
Hắn cùng với yêu thú thật đúng là có duyên phận thâm hậu.
Thức tỉnh năng lực yêu cầu tinh, khí, thần của yêu thú, hiện tại tu luyện Trúc Cơ Pháp cũng cần thải bổ xương yêu thú.
"Sau khi khai cốt thành công, liền có thể dung nhập toàn bộ tinh hoa xương yêu thú vào trong xương cỉa ngươi. Vạn yêu hội tụ, hóa nguyên thành một, thành tựu nguyên linh." Tiểu Bạch càng nói càng hưng phấn, hai cái lỗ tai cũng không nhịn được rung động.
Ánh mắt của Vương Khung ngưng lại, hắn mơ hồ cảm giác được cảm xúc của Tiểu Bạch có một chút không bình thường, có một chút quá...hưng phấn.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi mỗi ngày đều phải tiếp nhận sự chà đạp của ta." Tiểu Bạch tuyên bố.
"Mỗi ngày! ?" Hai mắt của Vương Khung trừng trừng.
Vào giờ phút này, hắn rốt cuộc cũng biết được sự sợ hãi trong mắt La béo trước đó đến từ đâu.
Mỗi ngày đều phải bị con lừa này chà đạp mấy canh giờ, ai có thể chịu được?
"Gã béo cũng như vậy?" Vương Khung không nhịn được hỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu: "Trúc Cơ Pháp gã và ngươi tu luyện không giống nhau, gã chỉ cần mở ba mươi sáu khúc xương là được."
"Mẹ kiếp, dựa vào cái gì?" Vương Khung vô thức kêu ầm lên.
"Ngươi thì biết cái gì." Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn, cũng chẳng thèm giải thích cho hắn, trực tiếp hất đầu liền đi: "Không thích luyện thì thôi."
"Ta luyện, ta luyện!" Vương Khung vội vàng từ hét lên từ phía sau: "Ngày mai vào giờ này, ta chờ ngươi."
"Đừng quên đến giẫm ta."
Giọng nói của Vương Khung như gió xuân lướt qua Xích Long Hồ, gợn sóng lăn tăn nổi lên.
Minh Thanh Sa vừa mới đi vào chỗ ở của Vương Khung, nghe thấy những lời này, nhìn Tiểu Bạch một chút, nhìn Vương Khung một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp khó nén nổi thần sắc kinh ngạc.
Cuối cùng đôi mắt đẹp của nàng rung động, trong ánh mắt lộ ra chấn kinh thật sâu, quay người rời đi.
"Cáo từ!"
"Chờ một chút, sao không đi vào ngồi một chút?"
"Ấy? Ánh mắt của ngươi như vậy là sao?"
"Ta làm sao lại có loại đam mê hèn mọn như vậy được?"
"Không đúng, ta căn bản không hèn mọn."
Vương Khung vội vàng đuổi theo.
Bắt đầu từ hôm nay, Vương Khung bắt đầu một đoạn hành trình tu luyện không giống bình thường.
Mỗi ngày đi ngang qua chỗ ở của hắn, đều có thể nghe được tiếng gào thét giống như heo bị chọc tiết chấn thiên động địa kia.
Loại thảm liệt kia, như thể heo nái nằm ở trên thớt gỡ, ở trên bờ vực sinh tử lại không thể kháng cự.
"Kẻ giết mổ, liền vĩnh viễn phải giết mổ, đây chính là số mệnh của kẻ giết mổ." La béo canh giữ ở cửa vào, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua, không nhịn được yếu ớt thở dài.
"Nam nhân này trời sinh chính là mệnh giết mổ, hắn nhất định sẽ trở thành giết mổ vương."
Trong lúc khai cốt, trong đầu Vương Khung quả thật đã vô số lần hiện lên ý nghĩ như vậy, thay vì bị lừa giẫm đạp, còn không bằng đi theo gã béo về nhà mở hàng thịt.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất, ở dưới sự chà đạp của Tiểu Bạch, hắn không có thời gian để suy nghĩ, cũng không có chỗ cho hối hận.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Vào một ngày, trên bầu trời Xích Long Thành, một đạo ánh đen phá vỡ thương khung, xuất hiện ở phía trên nước sông Xích Long đang cuộn trào.
Đại kiếm màu đen giống như một con thoi dài bay trên không trung, ở phía trên có ba bóng người ngồi xếp bằng.
Dẫn đầu là một vị trung niên nam tử, thân mặc đồ đen, trước ngực có một chiếc huy hiệu, phía trên khắc một thanh trường kiếm màu đen, chung quanh có khí đen quấn quanh.
Ngồi bên cạnh trung niên nam tử là một nam một nữ, trạc tuổi với Vương Khung.
"Lão sư, người ta đồn rằng năm xưa, Xích Long Thành vốn là sào huyệt của một đầu Chân Long, là thật sao?"
Mạc Kiếm Trạch ngồi xếp bằng trên đại kiếm, cảm thụ mây gió trong không trung, nhìn xuống sông lớn Xích Long, nhìn thành trì cổ lão phía xa kia, không khỏi nghĩ đến truyền thuyết liên quan tới nó.
Chân Long, cho dù ở bên trong yêu thú cũng đều được xưng tụng là tồn tại vô thượng bên trong truyền thuyết.
Thậm chí có người hoài nghi, nó không nằm ở trong hàng ngũ yêu thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận