Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 177

Dù sao, nhị thế tổ đi cửa sau bình thường đều là phế vật, loại người này trong mắt bọn hắn không có gì khác so với dê béo.
Đám người cũng đã bị chọc giận, triệt để không thèm đếm xỉa, căn bản không quan tâm đến hậu quả.
Vào giờ phút này, Vương Khung căn bản không biết mình đã bị đệ tử ba thành trì lớn để mắt tới.
Đao của hắn lại một lần nữa rơi lên bên trên cổ mộc đã sớm bị ép khô.
"Nói, Cửu Chuyển Hỏa Đan Công ở nơi nào? Có đường tắt hay không? Tốt nhất là cho ta một phần bản đồ ! Chờ đã, ngươi có thể di chuyển không?"
Vương Khung điên cuồng tra tấn trái tim vốn đã sụp đổ của khôi lỗi cổ mộc.
Cổ kinh truyền thế có giá trị khó mà đánh giá, coi như là tám đại Vương Thành, thậm chí Tần Hoàng Đình cũng đều coi như là trân bảo.
Đối với đệ tử bốn thành trì lớn mà nói, đó chính là cơ duyên to lớn, nếu như bỏ lỡ, nhất định sẽ hối tiếc cả đời.
Bởi vậy, tất cả mọi người đều dốc sức, đánh bạc hết thảy, hi vọng cơ duyên lớn bằng trời này có thể rơi ở trên đầu mình.
Lúc này, nhóm người Vương Khung đang chậm rãi di chuyển dọc theo một con đường hiểm yếu.
Dưới cầu đá hẹp dài chính là mắt biển vạn trượng, sóng lớn mãnh liệt, bên trong bóng đêm vô tận không biết cất giấu hung hiểm cỡ nào, cúi đầu nhìn lại, thật giống như đang nhìn chằm chằm một đầu hung thú đang ngủ say.
Đám người nín hơi ngưng thần, không dám nhìn.
Đây chính là đường tắt khôi lỗi cổ mộc để lộ ra, là con đường ngắn nhất đi đến Truyền Công Điện.
"Lão Vương, khôi lỗi cổ mộc kia có thể lừa gạt chúng ta hay không?" La béo nghe sóng biển dâng trào dưới chân, hai chân mềm nhũn.
Vương Khung cười lạnh: "Nếu như nó dám, lát nữa liền chặt nó làm thớt gỗ!"
"Không hổ là nam nhân muốn trở thành giết mổ vương, có ý nghĩ giống y như ta." La béo cười ha ha.
Kỳ thực vừa rồi gã liền nhớ thương, thân thể của khôi lỗi cổ mộc kia quả thực trời sinh chính là vật liệu làm thớt gỗ.
Nhưng bọn hắn cũng đều đã dọn sạch Long Tiên Ngọc Dịch trong cơ thể người ta, gã liền không tiện động thủ.
"Nhưng có điều gì đó thực sự rất kỳ quái." Vương Khung cau mày nói.
"Cái gì?"
"Cổ kinh truyền thế trân quý bực nào? Coi như là thí luyện tại Hắc Thuỷ Long Cung cũng không có khả năng thả loại bảo bối này ra."
Vào thời điểm nhìn thấy quyển "Cửu Chuyển Hỏa Đan Công " kia, Vương Khung liền cảm thấy quá không chân thực.
Cổ kinh truyền thế, đó chính là nội tình của Quang Minh Học Cung, truyền thừa vô tận tuế nguyệt, nếu không phải là truyền nhân dòng chính thì sẽ không có tư cách tu luyện.
Cũng chỉ có người có thân phận như Diệp Thiên, mới có cơ hội tiếp xúc đến.
Huống hồ lần thí luyện này, bốn mươi chín thành trong thiên hạ đều cùng nhau mở ra, có tổng cộng mười hai toà bí cảnh, chẳng lẽ mỗi một tòa bí cảnh đều có cổ kinh truyền thế?
Suy nghĩ một chút mấu chốt bên trong liền cảm thấy có vấn đề.
"Đúng là có một chút kỳ quái." La béo khẽ gật đầu.
Mọi người đều đắm chìm trong chấn kinh cùng với khát vọng đối với cổ kinh truyền thế, ngược lại là không có nghĩ sâu.
"Quan tâm làm gì, có tiện nghi không chiếm là kẻ ngu, tại sao không muốn đồ miễn phí." La béo nói.
Vương Khung khẽ gật đầu, rất là tán đồng.
"Ngươi nói không sai, nếu như có thể mà nói, tòa long cung này ta cũng đều muốn dọn đi." Chí hướng của Vương Khung to lớn, sóng lớn càn quét gầm thét dưới chân, phảng phất như cực kỳ bất mãn đối với lời nói của hắn.
La béo nghe thế liền líu lưỡi, nhắm mắt đi theo, không nói thêm gì nữa.
...
"Khẩu vị của tên tiểu tử này thật là lớn!"
Bên trong một chỗ không gian bí mật, âm thanh băng lãnh vang lên.
Nam tử trung niên áo đen nhìn chằm chằm cảnh tượng trong gương nước trước mặt, phát ra tiếng hừ lạnh.
Bên cạnh, một vị lão giả râu tóc bạc trắng lại là cười ha hả nhìn, ánh mắt rơi ở trên người Vương Khung, phảng phất như sinh ra vô tận hứng thú.
"Mạnh trưởng lão, tên tiểu tử Xích Long Thành này quả thực vô pháp vô thiên, lại bỏ qua quy tắc, cứng rắn cướp chìa khóa bí mật long cung không nói, thế mà dọn sạch Bảo Khí Điện cùng với Trân Tài Điện." Nam tử trung niên áo đen trầm giọng quát.
Ban đầu, vào thời điểm nhìn thấy Vương Khung làm xằng làm bậy, cả người y đều choáng váng.
Từ khi Quang Minh Học Cung sáng lập, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện kẻ quái đản như thế.
Vương Khung làm xằng làm bậy cũng triệt để phá vỡ tam quan của y, quả thực là chưa từng nghe thấy, khiến cho người ta giận sôi.
"Ta lại một lần nữa thỉnh cầu thủ tiêu tư cách của tên tiểu tử này, tước đoạt mọi thứ của hắn." Nam tử trung niên áo đen cắn răng nói.
Vương Khung cướp đoạt chìa khóa bí mật, y nhẫn nhịn.
Vào thời điểm dọn sạch bảo khí, y cũng nhẫn nhịn.
Nhưng vào thời điểm Vương Khung ngay cả khôi lỗi thủ quan cũng đều không buông tha, y rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp thỉnh cầu tước đoạt tư cách thí luyện của Vương Khung.
Nhưng lại bị Mạnh trưởng lão ép xuống.
"An tâm chớ vội, hắn cũng không có phá hư quy tắc, một đường đi tới, đều dựa vào sức của chính mình." Mạnh trưởng lão cười nói.
"Giống như Tần Hoàng nói, tự mình động thủ, cơm no áo ấm."
"Nhưng mà hắn..." Nam tử trung niên áo đen nóng nảy.
Trong lòng y mắng to mẹ kiếp, ngay cả khôi lỗi thủ quan cũng đều không buông tha, chuyện này mà vẫn chưa được tính là phá hư quy tắc sao.
"Kỷ Nguyên Thần ngược lại đã tìm được mầm mống tốt. Chậc chậc, thực lực mặc dù nhìn không ra, nhưng tính đa nghi ngược lại là nhất lưu, ứng đối với dụ hoặc của cổ kinh truyền thế lại vẫn có thể tỉnh táo bình tĩnh, không có vứt bỏ đầu óc, thật sự không tệ." Bên trong con ngươi đục ngầu của Mạnh trưởng lão hiện ra dị sắc, khá có ý tán thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận