Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 326

"Nghe nói Đường Vương sau khi thu hoạch được chiếc xe báu kia, liền coi đó là của trời, cung phụng tại tổ địa, một lần cũng đều không dùng qua, hơn nữa cũng không dễ dàng cho người khác nhìn thấy, thật sự quá hẹp hòi." Hắc Kiếm Ma khịt mũi coi thường.
"Còn tốt hơn so với Ben?" Vương Khung không nhịn được nói.
Trong mắt hắn, chiếc xe của La Vương Thành này đã coi như là cực phẩm, hắn thấy cũng chưa từng thấy qua, chiếc kia của Đường Vương Thành còn tốt hơn, vậy thì sẽ tốt đến dạng gì?
Vương Khung cũng đều không thể tưởng tượng.
"Theo lời đồn chiếc xe Đường Vương Thành lấy được kia là số một trong tám đại Vương Thành, vượt xa những chiếc xe báu Vương Thành khác, từ danh hào cũng có thể thấy được chỗ bất phàm của nó."
"Gọi là gì?" Vương Khung vô thức hỏi.
"Ngũ Linh Hồng Quang!" Hắc Kiếm Ma nói một cách vô cùng trịnh trọng.
Ngũ linh hồng quang xuyên qua bầu trời, nhật nguyệt tinh quang hóa cầu vồng!
Cái danh hiệu Ngũ Linh Hồng Quang này, quả thực hùng vĩ bàng bạc , cuồn cuộn như sông lớn, khí thế nhét đầy sông núi, hoành tráng hơn nhiều so với cái tên “Ben” đáng xấu hổ kia.
Chỉ cần nghe tên thôi là đã có thể thấy được cái nào tốt hơn cái nào rồi.
Chẳng trách Đường Vương Thành quý trọng như thế, không tiếc cung phụng xe báu tại tổ địa, không để cho bất luận kẻ nào trông thấy.
Quả nhiên là báu vật của trời, không dễ dàng để cho người khác thấy.
"Lòng dạ của Tần Hoàng bệ hạ quả nhiên rộng rãi, giống như vũ trụ bao la, không phải là thường nhân có khả năng với tới." Vương Khung không khỏi cảm thán.
Ấn oán giữa Tần Hoàng cùng với Đường Vương Thành không phải là bí mật, nhưng thân là vương giả lại lấy ơn báo oán, dùng trọng bảo ban tặng cho kẻ thù của mình, dạng khí độ này quả thực có thể được gọi là thiên cổ nhất đế.
"Theo lời đồn chiếc Ngũ Linh Hồng Quang kia không chỉ là xe báu đơn giản như vậy, nó cất giấu sức mạnh cực kỳ đáng sợ, liền ngay cả Tần Hoàng bệ hạ cũng đều xưng là truyền kỳ."
"Lúc trước khi Ngũ Linh Hồng Quang được ban tặng cho Đường Vương Thành đã nhấc lên bạo động quá to lớn, thậm chí khiến cho bảy đại Vương Thành cũng đều rất là kiêng kị, dù sao đây cũng chính là bệ hạ tự mình nói, ai có thể yên tâm được?" Hắc Kiếm Ma đào ra một đoạn quá khứ.
"Đoạn thời gian kia, Đường Vương Thành nhận xa lánh cùng với đả kích điên cuồng của bảy đại Vương Thành, cuối cùng bọn hắn không còn cách nào khác là đành phải hứa hẹn với thiên hạ, chỉ cần không phải là tình huống gia tộc diệt vong, sẽ tuyệt đối không sử dụng Ngũ Linh Hồng Quang, như vậy mới làm dịu được phân tranh."
Lời nói của Hắc Kiếm Ma thoảng qua bên tai, cuộc chinh phạt ngày xưa phảng phất như đang ở ngay trước mặt.
Trong khoảng thời gian đó, đao binh giao thoa, sát phạt không ngừng, Đường Vương Thành quả thật đã bị bức bách đến vô cùng chật vật.
Dù sao thì thiên ân mênh mông, cũng không phải ai cũng đều có thể tiêu thụ nổi.
Tần Hoàng bệ hạ ngay cả dạng trọng bảo như Ngũ Linh Hồng Quang cũng đều ban tặng, chịu một chút kiếp nạn cũng là chuyện bình thường.
Ít nhất là sau khi phong ba lắng xuống, Đường Vương Thành cũng có được trọng bảo truyền thế đủ để trấn áp khí vận bản tộc.
Sự việc này có ảnh hưởng rất lớn, người ta gọi nó là hiệp ước Đường Vương.
"Ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ." Trong miệng Vương Khung nói lầm bầm.
Hắc Kiếm Ma liếc xéo nói: "Đây không phải là sự tình mà ngươi có thể cân nhắc..."
Nói đến chỗ này, Hắc Kiếm Ma liền dừng lại, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Diệp Thiên đã đến."
Câu nói này giống như một bàn tay lớn, nắm chặt lấy trái tim của Vương Khung, tốc độ máu lưu thông trong cơ thể cũng đều tăng tốc.
Ba năm qua, Vương Khung cho rằng mình đã trải qua không ít sóng gió, nhưng vào thời điểm hắn lại nghe đến cái tên này một lần nữa, trong nội tâm cũng không khỏi nổi lên gợn sóng.
Thù hận ngày xưa liền ở trước mắt, hắn sao có thể giữ bình tĩnh được.
"Ngày này cuối cùng cũng tới sao?" Vương Khung hít vào một hơi thật sâu, bình phục cảm xúc trong đáy lòng.
"Ngươi hẳn phải biết rằng, gã lần này là có chuẩn bị mà đến." Hắc Kiếm Ma nhìn Vương Khung, không khỏi khẽ gật đầu.
Những ngày này, y đã nắm rõ nội tình của Vương Khung, về phần bản án cũ ba năm trước đây kia y cũng có hiểu biết.
Đối với Vương Khung mà nói, thù hận giữa hắn cùng với Diệp Thiên không chỉ là bởi vì La Thanh Nguyên.
Ba năm trước đây, ở giữa hai người cũng đã chú định không chết không thôi.
Cừu địch ở trước mắt, Vương Khung rất nhanh liền kìm nén cảm xúc, dạng tâm tính này xác thực có thể xưng là nhất lưu.
"Gã rốt cuộc cũng không thể ngồi yên." Vương Khung thờ ơ nói.
Thân là đại sư huynh Quang Minh Học Cung, cho tới nay, Diệp Thiên cũng đều là cao cao tại thượng, là thần tượng của thế nhân, đứng ngoài tầm với của người cùng thế hệ, gã hành sự thong dong, lạnh nhạt với hết thảy, dường như hết thảy mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của gã.
Nhưng lần này, gã cũng không ngồi yên được nữa.
Chưa kết hôn đã bị cướp vợ tương lai, chỉ sợ là không có nam nhân nào có thể nhẫn nhịn, huống chi, chuyện này hiện nay đang huyên náo xôn xao, hội trưởng Bổ Thiên Công Hội đột nhiên xuất hiện gọi vốn cộng đồng truy cầu tiểu công chúa La Vương Thành, hết lần này tới lần khác vị tiểu công chúa này vẫn là ma xui quỷ khiến đầu tư vào hạng mục trên Gọi Vốn Cộng Đồng Bảng kia.
Đây quả thực là đang đánh mặt Diệp Thiên, cái chủng loại "bốp bốp bốp" kia.
"Lần này gã đến chính là kẻ đến không thiện." Hắc Kiếm Ma trầm giọng nói.
"Trong số những người trẻ tuổi mà ta từng gặp, kẻ này được tính là đỉnh tiêm nhất lưu, ẩn nhẫn như vậy, một khi bộc phát liền mang theo uy thế như lôi đình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận